Phu Lang Câm Nhà Thợ Săn

Chương 2.2

Trước Sau

break

Ngoài người anh hai ruột, mấy ông anh họ con nhà bác cũng nghe tin mà kéo đến.

Toàn là đàn ông quanh năm bám đất bám núi kiếm sống, cả ngày dầm mưa dãi nắng, gân cốt được rèn luyện bền bỉ, thân hình ai nấy cũng vạm vỡ hơn người.

Mặt mày Lý Tú Phân tức khắc tái mét, mắt đảo như rang lạc, không dám hó hé chi nữa.

Vương Thiên Thạch vẫn luôn âm thầm quan sát, thấy bộ dạng này của em dâu thì lập tức đoán được đại khái câu chuyện, thầm mắng bà ta là đồ ngu xuẩn hồ đồ.

“Điền Nhị, cậu bỏ dao xuống trước đã, đều là hàng xóm láng giềng với nhau, là thôn trưởng, đương nhiên tôi sẽ không thiên vị ai hết. Cậu đến cũng tốt, mau giải thích hộ Điền Ca xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

Lúc này Điền Ca cũng dần hoàn hồn, lông mi dính lại với nhau vì nước mắt, làm mờ đi tầm nhìn của cậu. Cậu nhìn thấy chị dâu, anh hai đến, thậm chí cả anh họ, chị dâu họ cũng chạy tới.

Anh hai đi đến trước mặt cậu, ngồi xổm xuống, nhẹ giọng hỏi: “Ca Nhi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, em ra dấu cho anh, anh hai sẽ làm chủ cho em.”

Dù bị người khác bàn ra tán vào thì Điền Ca cũng chẳng thấy đau lòng là bao, nhưng khoảnh khắc nghe thấy những lời an ủi của chị dâu và anh hai, Điền Ca bỗng thấy lồng ngực đau nhói.

Khóe mắt rưng rưng nước, Điền Ca cố gắng kìm nén không cho nó rơi xuống. Cậu mím chặt môi, nắm tay anh hai, tự mình đứng dậy.

Không ai dám giục, nhưng tất cả đều đang chờ Điền Nhị phiên dịch ngôn ngữ ký hiệu của Điền Ca. Nào ngờ, Điền Ca đột nhiên xoay người, chẳng chút do dự mà nhảy bổ về phía sông.

Cả đám đông xôn xao.

Chợt, Điền Ca cảm thấy thắt lưng căng chặt, cả người lơ lửng giữa không trung. Cậu bị cánh tay khỏe khoắn của anh hai kéo lại.

“Ôi chao, xem ra Điền Ca đã bị dồn đến bước đường cùng rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy.” Thím Trương trong thôn lên tiếng: “Điền Ca, nếu có oan ức gì thì mau nói ra đi, vậy thì mọi người ở đây mới bảo vệ cháu được, chứ mất mạng rồi là mất tất cả thật đấy, cháu tuyệt đối đừng làm chuyện dại dột như thế.”

“Bắt nạt đứa câm không biết nói, khiến người ta muốn bỏ cả cả mạng sống thì sao có thể là chuyện tốt lành gì được chứ. Trần đời này, là người thì tốt nhất vẫn nên dựa vào lương tâm mà làm việc.”

“Đúng vậy, mạng người quan trọng, Điền Ca là một đứa trẻ hiền lành như thế cơ mà.”

...

“Em muốn làm gì hả?” Điền Nhị nhất thời tức giận đến mức mất trí, không còn để tâm đến những người xem hóng hớt xung quanh.

Anh ấy siết chặt hai cánh tay mảnh khảnh của Điền Ca, quát thẳng vào mặt cậu: “Cha mẹ dạy em như thế nào? Vừa gặp chút chuyện đã quẫn trí tìm chết là có thể giải quyết xong xuôi sao? Dám nhảy sông ngay trước mặt anh, chờ về nhà xem anh xử lý em thế nào.”

Điền Nhị nói liền một tràng, rồi nhìn lại em trai mình.

Khóe mắt Điền Ca đỏ hoe như thỏ con, môi mím chặt, trong mắt ầng ậc nước. Đôi mắt hạnh nhân đáng yêu thường ngày giờ chăm chú nhìn anh ấy không chớp.

Từ nhỏ Điền Ca đã luôn là một đứa trẻ ngoan, vì được sinh ra lúc cha me đã luống tuổi nên cậu nhỏ tuổi hơn anh ấy và Điền Đại rất nhiều. Lại thêm bị câm bẩm sinh, dẫn tới cậu chẳng có bạn chơi cùng, lúc nào cũng chỉ lủi thủi một mình.

Cậu có thể ngồi xổm ở góc tường nhìn giun đất độn thổ cũng có thể xem cả buổi chiều, không khóc cũng không quậy. Chớp mắt một cái thôi mà đã lớn bổng, ngũ quan cũng nảy nở. Sống mũi cậu cao thẳng giống hệt mẹ, có nói là ca nhi trẻ tuổi đẹp nhất trong làng cũng không ngoa.

Chí ít thì trong lòng Điền Nhị thật sự cho rằng ở cái làng này, không ai đẹp hơn em trai anh ấy hết.

Giờ em trai anh ấy bị người ta bắt nạt, rơi xuống nước, tóc ướt sũng, mặt tái xanh, tay cũng lạnh băng, suýt nữa thì mạng cũng mất tiêu; ấy vậy mà còn bị hai mẹ con bà góa và thằng ngốc không có ý tốt kia nhục mạ, làm bẩn thanh danh.

Xem chừng là chịu nhiều uất ức lắm đây.

“Ca Nhi, em đừng khóc nữa. Anh hai biết em đau lòng rồi. Em nói với anh, anh nhất định sẽ đòi lại công bằng cho em.” Điền Nhị dùng mặt trong sạch sẽ của tay áo lau nước mắt cho Điền Ca, hạ giọng xuống: “Cha đang nằm ở nhà, nghe tin em xảy ra chuyện thì sốt ruột lắm đó, nếu cha mà biết em hành động dại dột như vậy, chắc hẳn sẽ đau khổ tột độ đấy, em nói có đúng không?”

Cha ngã bệnh đã một thời gian, chỉ có thể dựa vào thuốc thang để kéo dài sự sống, hiện đã không thể xuống giường. Giọt lệ trong mắt Điền Ca cuối cùng cũng không kìm nén được, tí tách rơi xuống đất. Cậu gật đầu với anh trai, sau đó dẫn anh hai đi xem “di thư” mà cậu viết sẵn trên đất.

Vấn đề là cả Điền Nhị lẫn thôn trưởng đều không biết chữ.

Thôn trưởng rít một hơi thuốc lào, nhìn về phía thôn dân đang đứng xung quanh để tìm người biết chữ.

“Tôi biết chữ.” Một giọng nói xa lạ vang lên, mọi người lập tức đổ dồn mắt về phía Tần Hùng đang đứng bên bờ.

Điền Ca cũng nhìn sang.

Đây là lần thứ hai cậu quan sát kỹ Tần Hùng trong ngày hôm nay.

Đập vào mắt vẫn là vết sẹo đáng sợ không thể phớt lờ trên mặt hắn và vẻ mặt nghiêm nghị, chẳng có chút ý cười. Ngoài ra còn có đôi mắt không chút gợn sóng kia.

Tần Hùng nhìn thẳng về phía cậu, như đã nhìn thấu suy tính trong đầu cậu.

Điền Ca đang được chị dâu ôm vào lòng, thấy vậy thì khẽ quay đầu đi, tránh né ánh mắt sắc bén của hắn.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc