Mọi người đang chờ thôn trưởng tới.
Tần Hùng đứng chắn trước mặt Điền Ca, bất động như núi, nhìn chằm chằm vào hai mẹ con Lý Tú Phân ở phía xa, mặt không cảm xúc, im lặng.
Nhưng ở khóe mắt, hắn lại thấy nhóc ca nhi câm bị vu oan kia hình như đang loay hoay làm gì đó. Sau một lúc lâu, tiếng động sột soạt phía sau vẫn chưa dừng lại.
Tần Hùng hơi nghiêng người.
Điền Ca tay đang bận rộn bẻ gãy cành cây khô dưới chân thành từng đoạn dài bằng chiếc bút lông. Mảnh đất ven sông toàn đá lớn, lại còn bị cỏ dại mọc um tùm che phủ.
Điền Ca vươn tay nhổ cỏ, bới mấy hòn đá ra, tạo thành một khoảng đất vuông vắn.
Tần Hùng cứ thế lặng lẽ quan sát cậu bằng thị lực siêu tốt của thợ săn. Hắn thấy sau khi đào đất xong, kẽ móng tay sạch sẽ của ca nhi câm nhanh chóng bị đất bùn đen vàng lấp đầy. Chóp mũi cũng rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, giữa sống mũi có một nốt ruồi son nhỏ xíu, bị mồ hôi thấm ướt trở nên bóng bẩy.
Vóc người ca nhi câm gầy gò, nhưng mái tóc lại đen và dày bất thường. Lúc này, vì ban nãy ngã xuống sông nên tóc đã ướt sũng, ép sát vào da đầu.
Những giọt nước tụ lại ở đuôi tóc, dần trở nên căng tròn. "Tí tách", từng giọt, từng giọt rơi xuống, làm cho màu đất vàng càng thêm đậm.
Điền Ca ngồi xổm trên đất, lấy cành khô làm bút, dùng đất làm giấy, nắn nót viết từng nét chữ.
Cậu bẩm sinh đã không thể nói. Lúc còn nhỏ, khi mà mẹ cậu còn sống, cha vẫn còn khỏe mạnh, gia đình cậu chưa lâm vào cảnh túng quẫn như bây giờ.
Người nhà thương cậu sinh ra đã tật, miệng không thể nói, chỉ có thể dùng tay ra hiệu, học lấy con chữ để nói chuyện.
Họ bèn dẫn Điền Ca đến chỗ ông đồng sinh trong làng. Sau vài lần biếu tiền, rau, thịt rồi đến tận nhà van nài thì cuối cùng ông ấy đã chịu nhận ca nhi câm vào học, dạy cậu biết chữ suốt hai năm. Sự ưu ái này chỉ dành cho mỗi mình tiểu ca nhi Điền Ca, tới hai người anh trai trong nhà còn chẳng được như vậy.
Có thể nói, Điền Ca là ca nhi duy nhất được cho đi học biết chữ ở thôn Thanh Thủy.
Khi phát hiện nhóc câm này biết viết chữ, trong mắt Tần Hùng chợt lóe lên sự kinh ngạc. Hơn nữa chữ viết của cậu còn rất đẹp, thanh tú, gọn gàng, nét khởi bút giấu nhọn, nét kết bút hồi phong. Nếu có đủ bút mực giấy nghiên, chắc chắn sẽ càng thêm đẹp mắt.
Rồi hắn nhìn nội dung cậu viết trên đất.
Tần Hùng khẽ nhíu mày, thu lại ánh mắt.
Điền Ca từ xa trông thấy thôn trưởng Vương Thiên Thạch đang đi về phía này.
Vương Thiên Thạch đã ngoài năm mươi, từ trẻ đã là một người đàn ông nhiệt tình, thường xuyên giúp đỡ mọi người, theo năm tháng trôi qua, uy tín của ông ta trong làng ngày một tăng.
Sau khi thôn trưởng tiền nhiệm qua đời, Vương Thiên Thạch được dân làng bầu làm thôn trưởng mới.
Đáng tiếc dòng dõi nhà họ Vương thưa thớt, Vương Thiên Thạch chỉ có một cô con gái và một ca nhi, hơn nữa đã đi lấy chồng từ lâu.
Vương Thiên Thạch còn có một người em trai, nhưng đã chết vì ngã từ trên vách núi xuống khi còn trẻ, chỉ để lại một đứa con trai ngốc nghếch là Vương Trụ.
Vương Trụ là cháu ruột của Vương Thiên Thạch.
Có thể nói, Vương Trụ là thằng con trai duy nhất còn lại trong dòng họ Vương này.
Vậy nên dù có là một gã ngốc thì Vương Trụ vẫn phải gánh trên vai trọng trách nặng nề là nối dõi tông đường.
Nhưng lấy chồng là để có cơm ăn áo mặc, gia đình tốt nào lại muốn gả con gái hay ca nhi nhà mình cho một tên ngốc tới bản thân còn chẳng chăm nổi chứ.
Điền Ca liếc mắt nhìn qua, thấy thôn trưởng đang nói gì đó với Lý Tú Phân.
Cậu từ từ đứng dậy, ngồi xổm quá lâu nên bắp chân bị tê.
“Anh cả, anh phải làm chủ cho mẹ con em, đến một đứa câm cũng cũng dám bắt nạt mẹ con góa bụa chúng em kìa.”
“Điền Ca không biết nhìn trước ngó sau nên mới rớt xuống nước, em thương nó thân là ca nhi lại bị người ta ngó hết cơ thể, mất sạch sự trong trắng nên mới tốt bụng cho nó bộ quần áo che thân, lòng tốt của em bị chó tha đã đành, nó, nó...”
Lý Tú Phân khóc đến mức suýt không thở nổi.
“Nó là một ca nhi chưa xuất giá, nay còn cấu kết với tên thợ săn ngoại lai kia, đạp con trai em ngã xuống sông, chẳng phải là muốn lấy mạng con trai em hả? Thế này thì em biết sống sao đây? Con trai em mà mất, em cũng không thiết sống nữa!”
“Ông trời có mắt! Đồ có mẹ sinh không có mẹ dạy, chưa gả chồng đã biết quyến rũ đàn ông, còn dám đổ ngược tội vu vạ cho con trai em. Ông trời ơi, con trai tôi thật đáng thương quá mà, đến con kiến trên đường nó còn không nỡ giẫm chết nữa là! Các người còn muốn chúng làm gì nữa đây, xin hãy cho chúng tôi một con đường sống đi.”
Những lời này có lẽ cũng đã chạm đến nỗi nhọc nhằn bao năm qua của Lý Tú Phân, khiến bà ta liên tưởng đến cuộc sống khổ cực của mẹ con góa bụa, thế là vừa vỗ đùi vừa khóc lóc ỏm tỏi.
Vương Thiên Thạch nhíu chặt mày, rít một hơi thuốc lào: “Đủ rồi! Em cũng biết hai chữ trong trắng quan trọng với ca nhi và con gái tới mức nào mà, đầu đuôi ra sao, tự tôi sẽ hỏi rành rẽ.”
Những người xem hóng hớt ban đầu đứng ở sườn đồi nhỏ, giờ đi theo thôn trưởng đến gần hơn, càng xem càng thích thú.
Lý Tú Phân nước mắt giàn giụa.
Nghe Vương Thiên Thạch gọi, bà ta lập tức kéo theo Vương Trụ cũng đang thút thít, cùng nhau đi đến trước mặt Điền Ca.
Thôn trưởng muốn hai bên đối chất trực tiếp.
“Thôn trưởng, Điền Ca là một đứa câm, vậy chẳng phải các người nói sao thì là vậy ư, thế thì còn gì là đối chất trực tiếp nữa.” Có người trong đám đông cười hỏi.
Đối chất trực tiếp với một đứa câm, vậy mà cũng nghĩ ra được.
Lý Tú Phân mặc kệ, bà ta nhớ lại cú đá mà con trai mình đã phải chịu, tim lập tức đau nhói, chỉ thấy hận thấu xương. Nếu có thể, hẳn bà ta đã xông lên xé xác nhóc câm đang co rúm và tên thợ săn trước mặt.
“Mày!” Lý Tú Phân duỗi ngón tay, hung tợn chỉ thẳng mặt Điền Ca. Mấy lời chửi rủa thậm tệ còn chưa kịp thốt ra thì biến cố bất ngờ ập tới.
Điền Ca không kiểm soát được, cơ thể loạng choạng, nhoáng cái đã ngã bổ nhào về phía sau.
Cú ngã này quá đột ngột, không ai kịp phản ứng, chỉ nghe thấy một tiếng “bịch” trầm đục khi da thịt chạm đất, Điền Ca đã ngã ngửa giữa đám cỏ ven sông.
Điền Ca mở to mắt, cơ thể mềm nhũn, không còn chút sức lực nào, cậu ngước nhìn bầu trời xanh thăm thẳm với mây trắng lững lờ.
Mọi người thấy hai hàng nước mắt trong suốt trào ra từ khóe mắt Điền Ca, không ngừng tuôn chảy. Đôi mắt to tròn của Điền Ca cứ thể nhìn chằm chằm về phía xa, vô hồn, vô cảm.
May thay bụi cỏ mọc ở chỗ Điền Ca ngã xuống khá um tùm, cao lớn nên cậu không bị va đầu vào đâu.
Điền Ca bắt đầu thút thít, người câm khóc cũng không có tiếng, chỉ có tiếng hít khí liên tục. Nước mắt cậu tuôn như thác đổ chẳng cần tiền, lồng ngực gầy guộc phập phồng dữ dội.
Vương Thiên Thạch thấy thế thì sợ hết hồn, vội bảo con dâu cũng là ca nhi tiến lên đỡ người dậy.
“Thím Lý, thím bảo Điền Ca bắt nạt thím, rốt cuộc là bắt nạt như thế nào? Ai trong làng không biết Điền Ca trước giờ vốn hiền hòa, thấy người là cười chứ.”
Người nói câu này là một bà già hóng chuyện. Vừa nãy bà ta còn cảnh cáo phu lang mới cưới vào cửa bớt lo chuyện bao đồng, xen vào việc của người khác. Giờ thấy bộ dạng tuyệt vọng, cam chịu để người khác định đoạt của Điền Ca, tới bà ta cũng không thể chịu đựng được nữa.
“Thím Lý à, chính thím nói đấy, người đang làm trời đang nhìn, tuyệt tình quá sẽ bị trời đánh thánh đâm đó nha, nên là muốn nói gì cũng phải tự hỏi lương tâm mình trước đã.”
Lý Tú Phân cũng bị dọa sợ.
Mặt mày Điền Ca trắng bệch, môi không còn chút máu, cậu khóc đến mức cả người không ngừng run rẩy, như thể sẽ đứt hơi đi đời nhà ma bất cứ lúc nào.
Điền Ca được mọi người đỡ dậy, bấm huyệt nhân trung, xoa lưng xoa ngực để thông khí.
Cậu khóc rất đau đớn, cũng là thực sự uất ức, thậm chí khi nuốt nước bọt còn nếm được cả vị máu tanh trong cổ họng.
Lý Tú Phân đang định mở miệng thì đúng lúc này, người nhà Điền Ca cũng vừa kịp đến.
Kim Quế Hoa - chị dâu cả của Điền Ca, tay cầm bộ quần áo rộng rãi sạch sẽ xông thẳng vào đám đông.
Vừa nhìn thấy Điền Ca thoi thóp, quần áo xộc xệch, chị ấy vội vã chạy tới ôm cậu vào lòng, nhanh nhẹn mặc quần áo cho cậu.
“Không sao rồi, không sao rồi, ai dám khua môi múa mép chị dâu sẽ xé toạc miệng chúng nó.” Kim Quế Hoa nghiến răng nghiến lợi nói.
Anh cả Điền Đại đang bận rộn ngoài đồng, chưa nghe được tin tức nên không đến, còn anh hai Điền Nhị thì cầm hẳn nguyên con dao rựa đến, trước hết liếc nhìn Điền Ca vài lần, cố nén giận mà đi đến trước mặt thôn trưởng.
“Thôn trưởng, nhà họ Điền chúng tôi cũng không phải người không hiểu chuyện, nếu em trai tôi làm sai, người làm anh như tôi chắc chắn sẽ là người đầu tiên không đồng ý bao che cho nó.”
Nói rồi Điền Nhị nâng cao giọng: “Nhưng nếu có kẻ không có mắt, nghĩ rằng em trai tôi không biết nói mà bắt nạt nó, đương nhiên tôi cũng sẽ ra mặt đòi lại công bằng cho nó!”