Điền Ca nhìn Lý Tú Phân nhặt đồ trên mặt đất lên, cầm nó tiến về phía cậu. Sau đó, bà ta khoác áo lên vai cậu lần nữa, còn cẩn thận khép vạt áo lại giúp cậu.
Điền Ca không né tránh, đầu cậu đã bị cảm giác khủng hoảng và lửa giận lấp đầy, nhưng cậu cố ép bản thân phải tỉnh táo lại.
“Điền Ca, cậu yên tâm, nếu con trai tôi đã nhìn thấy cơ thể cậu, người làm mẹ như tôi chắc chắn sẽ không né tránh trách nhiệm. Hai đứa đều là trẻ ngoan, chỉ là số phận long đong, tôi nhất định sẽ yêu thương cậu như con ruột.”
Giọng Lý Tú Phân không quá to, nhưng lại vừa đủ để tất cả mọi người đều có thể nghe được.
Điền Ca liếc nhìn Vương Trụ đang cười ngu si ở bên cạnh. Bọn họ đều là người khiếm khuyết bẩm sinh, thường xuyên bị mọi người trong thôn đem ra bàn tán.
Hôm qua, Điền Ca lên núi hái dâu dại, trên đường về nhà gặp được Vương Trụ. Lúc ấy, Vương Trụ đang ngồi xổm bên đường đếm kiến, nghe thấy có tiếng động, gã ta ngẩng đầu lên, nhìn cậu cười ngây ngô.
Vương Trụ nổi cơn thèm nên có đòi lấy mấy quả mọng trong giỏ Điền Ca, cậu cũng cho gã ta. Tính cách Điền Ca có phần hướng nội, mỗi lần gặp người cùng thôn đều chỉ mỉm cười thay lời chào hỏi.
Cậu tựa khói bếp tỏa ra từ ống khói, lặng lẽ xuất hiện lại âm thầm biến mất, trước giờ chẳng khiến ai chú ý.
Dù là bị người cười cợt không biết nói ngay trước mặt, hay là móc mỉa sau lưng rằng cậu khắc người nhà, chê cậu nhát như thỏ, không có tiền đồ…
Thậm chí còn có mấy đứa nhỏ tối ngày ném đá cậu…
Cậu vẫn cắn răng nhẫn nhịn, vì cậu là người câm, còn hay bị bệnh, thường xuyên tiêu tốn tiền bạc của gia đình, nên cậu không muốn gây thêm phiền phức cho người trong nhà nữa.
Cũng vì thế mà mọi người trong thôn mới cảm thấy ca nhi câm này rất dễ bắt nạt.
Điền Ca nhắm mắt lại rồi mở ra, cậu biết, bộ quần áo mỏng manh ướt đẫm đang dính vào người không thể che kín cơ thể cậu.
Nhưng cậu vẫn cố gắng khống chế mấy ngón tay đang run rẩy, kéo bộ đồ Lý Tú Phân choàng lên người mình xuống.
Sau đó, cậu dùng sức vo bộ đồ thành một cục, rồi ném mạnh nó vào mặt Lý Tú Phân.
Điền Ca tức giận giơ ngón tay ra chỉ thẳng vào Lý Tú Phân.
Dù là một người không biết gì về thủ ngữ thì cũng có thể hiểu được hành động này mang ý khinh bỉ, chửi mắng người khác.
Tức giận, lúng túng, căng thẳng, sợ hãi, nhục nhã… Thậm chí Điền Ca còn loáng thoáng thấy cả lồng ngực phập phồng lên xuống của bản thân.
Cậu xoay người, muốn quay về bờ sông nhặt giỏ trúc của mình lên rồi đi về nhà. Trong khoảnh khắc đó, bầu không khí xung quanh trầm xuống. Bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng ve sầu kêu inh ỏi, tiếng nước suối róc rách và tiếng xào xạc khi luồng gió nóng thổi qua kẽ lá.
Chỉ duy nhất tiếng người là không có.
Lý Tú Phân bị hành động đột ngột của Điền Ca dọa sợ, bà ta vẫn chưa nghĩ ra tiếp theo nên ăn vạ luôn tại chỗ hay là lao tới tóm chặt lấy cậu, không cho cậu đi.
Nào ngờ Vương Trụ lại đi trước một bước, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng này.
“Mày dám đánh mẹ tao! Tao đánh chết mày!” Vương Trụ nhào về phía Điền Ca.
Mặc dù Vương Trụ là một đứa ngốc nhưng vẫn có vóc dáng nên có của một người đàn ông. Không cần nói tới nắm đấm, chỉ một va chạm nhỏ thôi cũng đủ khiến cơ thể nhỏ bé yếu ớt của Điền Ca không chịu đựng nổi rồi.
Điền Ca chẳng có cơ hội để phản ứng lại.
Tai cậu ù hết cả lên, tim đập nhanh tới mức đầu óc cậu choáng váng, huyệt thái dương cũng nảy lên thình thịch.
Nghe thấy có tiếng nói chuyện, cậu lập tức quay người lại, đập vào mắt là Vương Trụ đang giơ nắm đấm, hùng hổ xông về phía cậu.
“A!”
Một tiếng thét thảm thiết vang lên, Vương Trụ rơi thẳng xuống nước.
Tần Hùng đứng bên cạnh bờ sông, lạnh lùng nhìn Vương Trụ đang bơi về phía bờ sông. Thế là hắn lại nhấc chân, đá cho gã ta một cú.
Vương Trụ vừa bơi được tới bờ thì bật khóc, tay ôm eo, miệng gào la thảm thiết, như thể vừa chịu uất ức gì lớn lắm, còn liên tục gọi “mẹ”.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Điền Ca chỉ thoáng nhìn thấy một bóng người lướt qua, sau đó Vương Trụ đã bị đạp bay xuống sông.
Điền Ca sửng sốt nhìn Tần Hùng, vừa liếc mắt qua đã thấy vết sẹo bên má phải của hắn. Hóa ra người lúc nãy cứu cậu chính là Tần Hùng.
Lần này Điền Ca có thời gian quan sát kỹ hơn, vết sẹo kia không phải kéo dài từ khóe mắt tới khóe miệng, mà là bắt đầu từ mí mắt, băng qua cả mắt.
Tần Hùng là thợ săn sống ở cực Bắc của thôn, là người xứ khác chạy nạn tới đây mấy năm trước. Bình thường hắn chẳng mấy khi qua lại với các hộ khác trong thôn, cảm giác tồn tại phải nói là cực thấp.
Mà người trong thôn cũng chẳng ngó ngàng gì tới nhà Tần Hùng, thỉnh thoảng lúc tán gẫu với nhau họ còn gọi hắn là người rừng bằng giọng đầy mỉa mai.
Điền Ca và Tần Hùng mặt đối mặt với nhau.
Quần áo hắn cũng ướt đẫm.
Mùa hè đàn ông có thể mặc áo tay ngắn hở ngực, chút vải vóc này giờ đã bị nước làm ướt, chẳng khác không mặc gì là bao.
Lúc Điền Ca nhìn thấy lồng ngực nở nang đầy cơ bắp và rậm lông của Tần Hùng, cả người như bị kim đâm, đầu óc tức tốc tỉnh táo lại, máu trong người như cuồn cuộn dồn về một chỗ.
Thậm chí cậu còn nhìn thấy Tần Hùng đang chỉnh trang lại quần áo qua khóe mắt.
Nhưng chút vải đáng thương trong suốt trên người hắn thật chẳng thấm vào đâu, che trái thì hở phải, che phải lại hở trái.
Ở bên kia, Lý Tú Phân ôm lấy Vương Trụ, vừa khóc rống vừa chửi mắng.
Gió nóng thổi qua, Điền Ca hắt hơi một tiếng.
Cậu vòng hai tay trước ngực ôm lấy bản thân, ngăn cản ánh mắt soi mói của người khác.
Tần Hùng xoay người đi về hướng Lý Tú Phân.
Người đàn ông ấy chẳng khác nào con gấu đen, mỗi thân hình thôi cũng đủ dọa đối phương sợ chết khiếp, càng miễn bàn đến chuyện hắn là thợ săn lâu năm, ngày ngày cầm dao liếm huyết kiếm sống.
Lý Tú Phân thôi không chửi rủa, bà ta giống như gà mái bảo vệ con, che Vương Trụ ở sau lưng, run rẩy cất giọng đe dọa: “Cậu dám! Cậu mà dám làm tổn thương con trai tôi, tôi nhất định sẽ cáo cậu lên nha môn, cùng lắm cả hai cùng chết!”
Tần Hùng chẳng thèm đáp lại mà chỉ nhặt đồ trên đất lên. Đó là cái áo lúc nãy Lý Tú Phân đã khoác lên người Điền Ca.
Điền Ca nhìn Tần Hùng đang đi tới chỗ mình.
Hắn cụp mắt, hơi xoay đầu đi không nhìn thẳng cậu, đứng cách một khoảng xa giơ đồ trong tay ra cho cậu.
Điền Ca lắc đầu. Chỉ cần nhìn thấy đồ của Lý Tú Phân thôi là cậu đã cảm thấy buồn nôn rồi.
Mùa hè nóng nực nên chẳng ai điên mà mặc nhiều lớp váy áo cả. Quần áo Lý Tú Phân rất chỉnh tề, lấy đâu ra một chiếc áo dư thế này chứ.
Chắc chắn là Lý Tú Phân đã lên kế hoạch từ trước, để con trai đẩy cậu xuống nước, sau đó lại nhân cơ hội này dùng lý do cơ thể cậu bị nhìn thấy để hãm hại cậu.
“Cái áo này là của bà ta cho cậu, đã có người đi gọi trưởng thôn và người nhà cậu rồi. Tôi tận mắt thấy Vương Trụ đẩy cậu xuống nước, tôi sẽ làm chứng cho cậu.”
Giọng Tần Hùng rất trầm, hẳn là không thường nói chuyện nên có hơi khàn, giọng khá là lạnh nhạt.
Cũng may sự lạnh nhạt này lại làm Điền Ca đang căng như dây đàn cảm thấy an tâm hơn một chút. Điền Ca nhận lấy cái áo, cố đè cảm giác khó chịu xuống, dùng nó bao lấy bản thân.
Sau đó cậu vươn tay về phía Tần Hùng, rồi ấn vào lồng ngực mình, lại nắm tay, gập ngón cái xuống, hai mắt lấp lánh nước.
… Cảm ơn, rất cảm ơn anh.
Tần Hùng nói đúng, cậu không làm gì sai, là Lý Tú Phân và Vương Trụ nợ cậu.
Nhưng nếu không có Tần Hùng thì có thể hiện tại cậu đã chết đuối trong sông luôn cũng nên.
Tần Hùng không nói gì nữa, hắn quay lưng lại, ngăn trước mặt Điền Ca cũng chặn đứng ánh mắt mọi người nhìn về phía cậu.
Điền Ca nhìn bóng lưng rộng lớn vững chắc trước mặt tới thất thần. Cậu đã từng gặp Tần Hùng, còn không chỉ gặp một lần.
Lúc giặt quần áo bên bờ sông, Điền Ca sẽ tránh mấy chỗ đông người. Cậu đi dọc theo dòng sông, tìm một chỗ thanh tĩnh rồi chậm rãi giặt đồ.
Lần đầu tiên cậu gặp Tần Hùng là khi hắn cõng gùi xuống núi, lúc nhìn thấy hắn, cậu giật nảy cả mình. Nhưng cậu còn chưa bỏ chạy thì Tần Hùng đã nhanh chóng đi tới con đường núi ở trước mắt rồi biến mất ở chỗ rẽ, như thể không thấy cậu vậy.
Có điều Điền Ca vẫn ôm đống quần áo còn chưa giặt xong mà chạy biến.
Mặt Tần Hùng râu ria xồm xoàm, tóc tai lại bù xù, trong sọt còn lòi ra cái cổ gà rừng còn chưa chết hẳn, chẳng khác nào Diêm Vương từ trên núi xuống.
Lúc đó Điền Ca vẫn chưa biết hắn là ai.
Lần thứ hai gặp lại, gan Điền Ca lớn hơn chút, cố gắng kiềm nén nỗi sợ, không bỏ chạy.
Còn Tần Hùng vẫn như cũ, ánh mắt không hề nhìn về phía cậu dù chỉ một lần, cứ thế lướt qua nhanh như một cơn gió.
Lần thứ ba gặp nhau, Điền Ca đã bình tĩnh hơn nhiều.
Giữa hai người họ như đạt được thỏa thuận ngầm nào đó, không ai quấy rầy ai.
Một khoảng thời gian dài sau đó, nếu không thấy Tần Hùng đi ngang qua, Điền Ca còn cố ý nhìn về phía núi một lúc lâu.