Điền Ca không biết bơi.
Gần như vừa bị đẩy xuống sông cậu đã sặc một bụng nước.
Cậu dùng hết sức lực để vùng vẫy, nhưng ngoại trừ nước và không khí thì chẳng tóm được bất kỳ cái gì.
Cả người Điền Ca dập dềnh trong làn nước, thi thoảng mới ngoi được đầu lên khỏi mặt nước.
Điền Ca mở to miệng, muốn kêu cứu.
“A, a a a.” Nhưng cậu câm bẩm sinh, không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
Có người ở trên bờ nhảy xuống, bọt nước bắn lên tung tóe.
Lúc này Điền Ca đã uống quá nhiều nước, cảm giác ngạt thở sau khi hít sặc vô cùng rõ ràng. Dần dần, cậu chẳng còn sức để vùng vẫy nữa.
Cậu cảm thấy bản thân đang chậm rãi chìm xuống.
Xong đời, Điền Ca tuyệt vọng nghĩ.
Nhưng cậu còn chưa đầy mười bảy tuổi, mười mấy đồng ki ca ki cóp bao năm vẫn chưa xài hết, cũng không thể báo hiếu người cha đang nằm giường bệnh.
Nghĩ tới cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, trái tim Điền Ca đau đớn khôn nguôi, vầy thì cậu biết ăn nói thế nào với người mẹ đã mất từ lâu khi xuống địa phủ chứ.
Bỗng, cậu bị ai đó kéo lên khỏi mặt nước.
Điền Ca ho sặc sụa.
Bản năng sinh tồn làm cậu vô thức nắm chặt lấy thứ đang quấn quanh ngực mình, mạnh tới mức như muốn cắm sâu móng tay vào trong.
Xúc cảm truyền tới thật ấm áp và mềm mại.
Bấy giờ, Điền Ca mới chậm rãi nhận ra đó không phải món đồ, mà là cánh tay của một người. Cánh tay ấy choàng qua ngực cậu từ phía sau, ôm cậu bơi về phía trước.
Điền Ca suýt chết đuối nên tim đập cực nhanh, cứ nhảy lên "thình thịch, thình thịch" liên hồi.
Bộ đồ mỏng thoáng ngày hè đã ướt sũng nước.
Điền Ca ngước mặt lên, phát hiện bên mặt người này có một vết sẹo rất dài. Từ khóe mắt, nó chạy thẳng xuống dưới, tới tận mép môi, trông dữ dằn cực kỳ.
Đây là một người đàn ông.
Tất cả manh mối hiện tại, từ cánh tay rắn chắc, cứng cáp đang vòng ngang trước người cậu, cho tới lồng ngực rộng lớn nóng bỏng dán chặt vào lưng cậu kia, đều ủng hộ suy đoán này.
Điền Ca cảm nhận được nhịp thở phập phồng từ lồng ngực của người sau lưng và hình như còn nghe thấy cả nhịp đập của người đó chạm vào lưng.
Vấn đề nằm ở chỗ cậu là một ca nhi chưa lập gia đình! Với một ca nhi hoặc thư nhi chưa gả đi, hai chữ trong trắng còn quan trọng hơn cả tính mạng.
Dù vậy, Điền Ca vẫn ra sức ôm lấy cánh tay người đó, để nó dán sát vào ngực mình.
Lòng cậu lúc này như đang nổi trống.
Điền Ca sợ cánh tay sẽ này biến mất, để rồi chỉ một giây sau, cậu lại bị nước sông hoàn toàn nhấn chìm.
Mãi tới khi chân Điền Ca chạm được mặt đất, cậu mới dám thả lỏng đôi chút.
Cậu quỳ rạp trên đất, ho khan dữ dội như sắp nổ cả phổi.
“Điền Ca, sao lại bất cẩn rơi xuống sông như thế, mau che người lại đi.”
Một người phụ nữ tiến lên, phủ một bộ đồ bằng vải thô khô ráo lên người Điền Ca, rồi quay qua nói với những người khác ở gần đó: “Mấy tên đàn ông các cậu đều tránh xa ra chút, đừng có nhân lúc ca nhi nhà người ta rớt xuống nước mà chiếm lợi. Còn nhìn nữa hả, ai cho nhìn, một đám lưu manh bại hoại.”
Điền Ca kéo chặt bộ đồ khô ráo trên người.
Cậu tương đối gầy, chỉ cần co hai chân lên là có thể dùng bộ đồ này như chiếc áo choàng ngắn để che đi toàn bộ cơ thể ướt đẫm, không để nó lộ ra ngoài.
Thoát chết trong gang tấc!
Cuối cùng Điền Ca cũng thôi ho khan, vội ngước đầu lên muốn tỏ lòng cảm ơn. Nhưng khi nhìn thấy người trước mắt là Lý Tú Phân, cậu tức tới nỗi cả người run bần bật.
Đứng bên cạnh Lý Tú Phân là đứa con trai ngốc của bà ta – Vương Trụ. Lý Tú Phân chửi mấy người đàn ông khác bảo họ cút xa một chút, nhưng lại kéo thằng con của mình tới bên cạnh, để gã nhìn cậu chằm chằm không chớp mắt.
Điền Ca ném bộ đồ đang khoác trên người xuống đất, chậm rãi đứng dậy. Cậu bị câm, không nói được, nhưng lúc tức giận vẫn có thể phát ra vài tiếng như gió rít.
Điền Ca đứng vững dậy, lùi về sau, hết chỉ tay vào Lý Tú Phân lại chỉ vào Vương Trụ, mắt đỏ au.
Chính Vương Trụ là kẻ đã đẩy cậu xuống nước.
Chính tên ngốc này đã đẩy cậu xuống nước.
Điền Ca cố dùng thủ ngữ giải thích, tay không kiềm chế được mà run rẩy.
“Vợ ơi, sau này em sẽ là vợ anh đấy.” Vương Trụ tiến lại gần cậu, cất giọng cao vút vì phấn khích: “Em phải lên giường với anh, sinh em bé cho anh!”
Phần lớn những người đang vây xem là mấy thiếu phụ và phu lang đang bắt cá hoặc giặt quần áo bên bờ sông, nghe tên ngốc nói thế, họ bật cười bảo: “Ngay cả đứa ngốc cũng biết phải có vợ làm ấm giường.”
“Vương Trụ, mày quỷ sứ thật đấy, người ta không phải vợ mày đâu!”
“Cả người y bị tôi nhìn thấy hết rồi, y chính là vợ tôi!” Vương Trụ vội vàng đáp.
Điền Ca liên tục quơ tay ra dấu, lòng vừa bực vừa gấp, nhưng chẳng có ai để ý tới cậu cả.
… Là tên này đẩy cậu xuống nước, chính gã ta đã đẩy cậu xuống nước đó!
Lý Tú Phân lặng lẽ đứng chắn trước mặt Điền Ca.
Bà ta giả vờ kéo tai Vương Trụ,bày ra vẻ mặt khó xử: “Mẹ dạy con thế nào hả? Nói nhăng nói cuội gì đó, đúng là không biết xấu hổ mà! Mau xin lỗi Điền Ca đi!”
Từ trong đám đông đang vây xem vọng ra tiếng xì xào bàn tán.
“Nhưng dù thế nào thì sau vụ náo loạn này, Điền Ca cũng khó lòng gả đi. Vốn đã là người câm, giờ giữa ban ngày ban mặt còn bị người khác nhìn hết cơ thể thế này.”
“Đáng thương quá chừng. Nhưng không phải vẫn còn một người đó sao, ngu đi chung với câm, chẳng ai ghét được ai.”
“Điền Ca là người rất cẩn thận, sao có thể vô cớ rớt xuống nước chứ. Tôi thấy vẻ mặt cậu ấy lúc nãy giống như muốn nói mình bị Vương Trụ đẩy xuống sông hơn.” Cuối cùng cũng có một phu lang trẻ lên tiếng nghi ngờ.
Nhưng mẹ chồng người đó lập tức trừng mắt nhìn con dâu nhà mình, ra hiệu đừng có dại mà lên tiếng.
Súng bắn chim đầu đàn, người khác không nói gì thì cứ làm như không thấy là được, đừng đang yên đang lành lại rước họa vào thân!
Hai tay Điền Ca rũ xuống, siết chặt thành nắm đấm, tức giận nhìn hai mẹ con trước mắt. Ánh sáng mùa hè chói chang vô cùng, nhưng cậu chỉ cảm thấy lạnh tới tận xương tủy.