Phu Lang Câm Nhà Thợ Săn

Chương 5.2

Trước Sau

break

Giữa bếp lửa treo một chiếc nồi, trong nồi là một mớ rau dại không biết tên kết hợp với dưa muối, bắp hạt và thịt khô cắt lát, thậm chí khi ngửi qua có mùi hơi khét nhẹ.

Tuy nhiều thì nhiều thật, nhưng nhìn qua không đẹp mắt chút nào, hoàn toàn không có cảm giác ngon miệng gì cả.

“Anh Điền, tiểu Điền Ca, hai người còn chưa ăn cơm nhỉ, nếu không chê thì hai người có thể vào dùng bữa với chúng tôi.” Tần Bão nhiệt tình tính đi lấy thêm chén cho họ.

Ban nãy bọn họ đã tự giới thiệu với nhau, cho nên cũng biết Tần Bão là em trai của Tần Hùng.

Cậu ấy cũng là đàn ông, năm nay mới 13 tuổi.

Điền Nhị vội từ chối khéo, nói là bọn họ ăn cơm xong mới tới đây.

Tần Hùng đi ra gian ngoài rót hai chén nước mang tới.

Phần miệng chén bị mẻ vài chỗ nhưng tổng thể thì vẫn khá sạch sẽ, mặt trong chén có hơi nước bám vào chứng tỏ đây là nước ấm.

Đi bộ cả một đường tới đây nên Điền Ca thật sự đang khát nước.

Điền Nhị nhận lấy hai chén nước rồi đưa một chén sang cho Điền Ca.

Điền Ca giơ tay ra dấu “cảm ơn” với Tần Hùng trước, sau đó nhoẻn miệng cười.

Tần Hùng gật đầu tỏ vẻ mình đã biết, trên mặt không lộ ra biểu cảm dư thừa cũng chẳng nói thêm lời nào.

Người này giống hệt như nước dưới đáy sông, cho dù là vào mùa hè thì vẫn lạnh căm căm.

Lãnh đạm quá.

Điền Ca quay đầu, quyết định chỉ giữ thái độ lễ phép ở mức xã giao là được, không cần cố tình tỏ ra nhiệt tình với con người lạnh nhạt này.

Cậu bưng chén nước nhấp một ngụm.

Ơ!

Điền Ca mở to hai mắt, không thể tin được lại nếm thử lần nữa.

Ngọt thật nè.

Ngọt quá.

Là nước được bỏ thêm đường.

Đường trắng rất đắt, một trăm văn mới mua được nửa ký, mà nửa ký cũng không được bao nhiêu cả.

Khi còn nhỏ, mỗi lần Điền Ca đổ bệnh thì mẹ cậu sẽ pha nước đường cho cậu uống.

Vì lẽ đó mà Điền Ca còn hay lén giả bệnh, mỗi lần như thế cậu đều chột dạ dữ lắm, nhưng lần nào cậu cũng được uống nước đường như mong đợi của mình.

Về sau khi nghe mẹ giễu cợt mình, Điền Ca mới biết được thì ra mỗi khi giả bệnh cậu đều không dám nhìn thẳng vào người đối diện, động tác thủ ngữ cũng run run.

Là thật hay giả mẹ cậu vừa nhìn đã biết ngay.

Không ngờ Tần Hùng lại rót nước đường cho cậu và anh hai uống.

Điền Ca ngẩng đầu quan sát, nhưng Tần Hùng đang nói chuyện cùng anh hai cho nên lần này không nhìn cậu.

“Anh Tần, ngày đó nhờ có anh ra tay nên mới cứu được Điền Ca nhà chúng tôi.” Điền Nhị lấy giỏ tre ra: “Đây là rau củ nhà chúng tôi tự trồng, còn món cá hầm ớt là do Điền Ca làm, chúng đều không phải thứ gì quý giá cả, mong anh Tần đừng ghét bỏ.”

Thấy món cá hầm do mình làm được mang ra, Điền Ca không màng tới chén nước đường nữa mà có chút hồi hộp.

Tuy không nhìn sang nhưng đôi tai của cậu đã dỏng lên để nghe ngóng động tĩnh bên đó.

Điền Nhị vừa liếc nhẹ sang đã biết em trai của mình đang suy nghĩ cái gì.

“Tay nghề của em trai tôi không tồi, người trong nhà đều thích ăn đồ ăn do em ấy làm.” Điền Nhị không ngớt lời khen ngợi.

“Cảm ơn.” Tần Hùng nhận lấy cái tô.

Sau đó không còn nói thêm gì nữa.

Đôi tai đang dỏng lên của Điền Ca lập tức xìu xuống, cậu lơ đễnh nhấp thêm vài ngụm nước đường trong chén.

“Oa, tiểu Điền Ca, món cá hầm này thơm quá chừng, tay nghề của anh tuyệt thật đấy.” Cũng may vẫn còn Tần Bão nể tình, cậu ấy cầm đũa sốt ruột nói: “Em chỉ ngửi mùi thôi mà đã muốn chảy nước miếng rồi nè.”

Tần Bão gắp một lát cá cho vào trong miệng, sau đó đột nhiên rên một tiếng.

Điền Ca sợ hết hồn, còn tưởng rằng thịt cá bị gì.

Kết quả Tần Bão cảm động đến mức hai mắt rơm rớm nước mắt: “Ngon quá, tiểu Điền Ca, món này ăn ngon quá, thì ra thịt cá còn có thể nấu ra hương vị như thế này, anh không biết đâu, anh của em mà nấu cá thì thịt cá toàn nát nhừ, chỉ còn lại xương không à.”

“Tần Bão, đồ ăn cũng không lấp được cái miệng của em nhỉ.” Tần Hùng trách cứ.

Tần Bão ngậm miệng, cười hì hì tập trung ăn cá.

Về phần Điền Ca, chỉ thấy hai bên má của cậu lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ, xem ra trong lòng đang vui lắm đây.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc