Dịch giả: ❣️❣️ Lãnh Nguyệt Hoa Sương ❣️❣️
Trình Nhiễm vừa bước xuống lầu, định đi về phía phòng của lão gia nhà họ Phong thì đã bị một giọng con gái gọi giật lại.
“Này… cô chính là vợ mới của anh tôi hả?”
Cô hơi cụp mắt, trong lòng thầm thở dài. Lại thêm một người nữa. Nhà họ Phong này rốt cuộc có bao nhiêu người?
Cô quay đầu lại nhìn, thì thấy cô gái trước mặt trạc vừa tuổi đôi mươi, trên người thì mặc toàn đồ hiệu có phiên bản giới hạn, khí chất ngút trời, tóc búi thành hai chùm nhỏ rất hợp mốt. Làn da trắng hồng, khuôn mặt có vài phần giống Phong Mặc Dạ, cô nhìn cũng không quá ngạc nhiên – nhan sắc của nhà họ Phong đúng là được di truyền cực kỳ tốt.
Chỉ là… ánh mắt cô gái kia nhìn cô tràn đầy địch ý.
Điền Kinh đã cố ý gọi Phong Diệc Phi đến. Vị tam tiểu thư này từ nhỏ đã được lão gia cưng chiều như trứng mỏng, trong nhà chẳng ai dám nói nặng với cô lấy một câu. Tính tình thì nóng nảy, khó chiều, ngoại trừ đại thiếu gia còn có thể trấn được, đến cả lão gia cũng thường phải mắt nhắm mắt mở cho qua.
Khóe môi Trình Nhiễm hơi cong lên:
“Vậy cô là…?”
Phong Diệc Phi hắng giọng, ánh mắt kiêu kỳ không thể giấu nổi.
“Tôi là tam tiểu thư của nhà này – Phong Diệc Phi. Người được anh tôi thương nhất. Tôi nói cho cô biết, đừng tưởng cô được cưới vào nhà họ Phong là có thể lên mặt chỉ đạo người khác. Cô không xứng.”
Nói rồi cô ta mới liếc mắt đánh giá Trình Nhiễm một lượt, cuối cùng không nhịn được mà nở một nụ cười mỉa mai.
“Còn nữa, đã gả vào nhà họ Phong thì phải giữ thể diện cho nhà họ Phong. Nhìn lại cái bộ dạng này của cô đi. Không nói đến khuôn mặt, riêng cái bộ đồ cô mặc thôi… bây giờ còn ai mặc váy hoa nhí kiểu đó chứ? Xấu không thể chịu nổi. Quản gia Điền, mau đưa cô ta về phòng tôi!”
Trong lòng Điền Kinh mừng thầm, lập tức đáp lời:
“Vâng.”
Ông ta biết ngay cô gái này chỉ mạnh miệng ngoài miệng, chưa chắc đã làm được gì. Còn mình là quản gia lâu năm của nhà họ Phong, đến cả đại thiếu gia cũng chưa từng nặng lời. Vừa nãy còn nói năng đanh thép, giờ gặp tam tiểu thư chắc cũng phải im miệng thôi.
Ông ta cố ý lớn giọng:
“Đi thôi!”
Trình Nhiễm nhướng mắt nhìn sang, giọng bình thản nhưng rõ ràng từng chữ:
“Tôi không có lý do gì phải nghe lời ông.”
Phong Diệc Phi hơi bất ngờ, ánh mắt nhìn chăm chăm vào Trình Nhiễm:
“Tôi là tam tiểu thư của cái nhà này. Cô nghĩ mình là ai mà dám không nghe lời tôi? Còn nữa, cô ăn mặc thế kia, anh tôi giờ sức khỏe không tốt, nhỡ may cô dọa anh ấy thì cô có chịu trách nhiệm nổi không?”
Nói xong, cô ta quay sang hét lên:
“Quản gia Điền, gọi thêm hai người lên, kéo cô ta đi cho tôi!”
Trong lòng Điền Kinh cười thầm, tam tiểu thư là tiểu bá vương trong nhà này, cái cô gái nhà quê kia sao mà chống nổi. Nhưng ngoài mặt ông ta vẫn tỏ vẻ khó xử:
“Nhưng mà thưa tam tiểu thư, nếu như đại thiếu gia hỏi đến thì sao…”
“Có gì mà phải sợ! Có chuyện gì thì tôi sẽ chịu trách nhiệm. Với lại, anh tôi thương tôi nhất, làm gì có chuyện mắng tôi vì một người ngoài! Mau lên!”
Chỉ chờ có thế, Điền Kinh lập tức ra hiệu cho hai người làm tiến lên.
Trình Nhiễm cau mày, đáy mắt cô ánh lên một chút lạnh nhạt:
“Tôi cảnh cáo các người, tốt nhất là đừng có động vào tôi.”
Không hiểu vì sao, hai người làm kia nghe vậy lại khựng người, đứng yên không dám nhúc nhích.
Phong Diệc Phi thấy vậy thì cảm thấy mất mặt vô cùng. Hai người làm vậy mà cũng bị một đứa con gái dọa cho sợ?
Cô ta xắn tay áo, đẩy hai người đó sang một bên:
“Đúng là cái đồ vô dụng, vậy thì để tôi tự xử!”
Vừa định kéo tay Trình Nhiễm, thì cổ tay đã bị giữ chặt bởi một lực rất mạnh. Cô ta hét lên:
“A… đau! Đau! Đồ đàn bà xấu xí, mau buông tôi ra!”
Trình Nhiễm ánh mắt điềm tĩnh, không sợ hãi cũng không nhún nhường:
“Tôi đã cảnh cáo cô rồi, đừng có chạm vào tôi.”
Cô không muốn gây chuyện với người nhà họ Phong, cô chỉ muốn làm cho xong việc rồi rời đi. Nhưng nếu như ai cố tình chèn ép, vậy thì cô tuyệt đối sẽ không nhường nhịn.
Cơn đau nơi cổ tay khiến Phong Diệc Phi gần như phải bật khóc.
“Nếu như cô còn không buông tay ra, vậy thì anh tôi nhất định sẽ không tha cho cô đâu!”
“Cô không thích tôi, tôi hiểu. Nhưng dù sao tôi cũng là chị dâu cô. Cô không gọi chị dâu thì tôi cũng không để ý làm gì, nhưng cô cũng không được động tay động chân. Đó chính là phép lịch sự cơ bản.”
Trình Nhiễm giữ chặt tay Phong Diệc Phi, đứng thẳng người, khí thế khiến cho mấy người làm xung quanh không dám lại gần.
Phong Diệc Phi thì tức đến đỏ mắt, giọng nói càng lúc càng hỗn loạn:
“Thì sao? Cô chỉ là cái đồ bị bắt thay người ta gả vào đây, cô còn tưởng mình là thiếu phu nhân thật. Cô là cái thá gì mà dám lên mặt dày đời với tôi? Ngay cả anh tôi cũng không dám dạy tôi, cô mà dám dạy tôi hả?”
“Tôi chưa bao giờ coi mình là thiếu phu nhân. Nhưng sự tôn trọng tối thiểu, tôi nghĩ: mình đáng được nhận chứ?”
Thấy Trình Nhiễm vẫn không có ý định buông tay ra, Phong Diệc Phi chỉ còn biết quay sang phía Điền Kinh và hai người làm:
“Các người bị mù hết rồi à? Không thấy cô ta đang phát điên rồi sao? Mau kéo cô ta ra khỏi tay tôi!”
Đau quá rồi!
Điền Kinh vừa định bước lên thì phía cầu thang trên lầu truyền đến một giọng nói trầm thấp, nghiêm nghị:
“Dưới này đang ồn ào cái gì thế?”