Dịch giả: ❣️❣️ Lãnh Nguyệt Hoa Sương ❣️❣️
Trình Nhiễm sững sờ một chút, rồi ánh mắt long lanh, ngước nhìn Phong Mặc Dạ đầy vẻ ngây thơ và vô hại.
“Tôi chẳng phải là vợ mới cưới của anh hay sao?”
“Cô biết tôi không nói đến chuyện đó.”
“Vậy anh đang nói đến chuyện gì?” Cô đang bị anh giữ chặt trong vòng tay, động cũng không động được, dứt khoát chẳng buồn nhúc nhích nữa.
“Cô đừng có giả vờ ngây ngô với tôi.” Anh dùng đầu ngón tay kẹp lấy cằm cô, đôi mắt đen ánh lên vẻ sắc bén.
Ánh mắt Trình Nhiễm vẫn trong trẻo, không chút hoảng loạn, bình tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy bất thường.
Cô khẽ thở ra một hơi: “Thật ra, tôi nghĩ anh cũng không cần phải căng thẳng như vậy! Tôi cũng đâu có định làm gì anh.”
Phong Mặc Dạ bật cười, tiếng cười lạnh nhạt đầy sự châm biếm, nghe cái khẩu khí của cô thật đúng là ngông cuồng.
“Cô có thể làm gì được tôi?”
“Tôi có thể chữa chân cho anh. Chân anh không phải là kiểu bị liệt thông thường.”
Cô vừa xem qua, chân của Phong Mặc Dạ đang dần có dấu hiệu trở nên xơ cứng. Nếu như để thêm ba tháng nữa, nguy cơ phải cắt bỏ là rất lớn.
Phong Mặc Dạ cau mày: “Cô có ý gì?”
“Có người muốn hại anh. Trong lúc điều trị, họ đã âm thầm thêm vài thứ vào. Nhưng tôi cần thêm thời gian để có thể xác định rõ.”
Cô nói rất nghiêm túc, không giống như đang dọa dẫm hay bịa chuyện.
Có người muốn hại anh, điều đó thì anh chẳng thấy có gì đáng ngạc nhiên. Nhà họ Phong bao năm nay đâu có thiếu người muốn đẩy anh vào chỗ chết.
Nhưng cô gái này, chỉ cần châm vài cây kim mà đã nhìn ra chân anh có vấn đề… thật đúng là không đơn giản.
Dù vậy, những điều đó đối với anh không quan trọng. Anh chưa từng nghĩ sẽ để người khác giúp đỡ.
Phong Mặc Dạ buông cô ra, tựa người vào đầu giường.
“Nếu cô không muốn chôn vùi tuổi xuân của mình ở đây thì tốt nhất là cô rời đi đi, đi càng sớm thì càng tốt.”
“Tôi sẽ không đi.” Trình Nhiễm đáp không cần nghĩ. “Bây giờ chúng ta là vợ chồng, hơn nữa còn có hôn ước, từ nhỏ bà nội đã dạy tôi phải giữ chữ tín, không được tùy tiện nuốt lời.”
Huống chi… ông cụ nhà họ Phong chắc chắn sẽ không cho phép cô rút lui.
Cô ở lại đây, vừa có thể điều tra nguyên nhân cái chết của bà nội mình, lại vừa giúp chữa trị cho Phong Mặc Dạ. Đến lúc rời đi, thì ít ra cô cũng không cảm thấy áy náy.
Phong Mặc Dạ nheo mắt: “Tôi liệt nửa người dưới, điều cô muốn, tôi sẽ không thể cho cô.”
“Tôi không quan tâm đến mấy chuyện đó.” Cô bật thốt ra ngay, không chút do dự.
Ánh mắt của người đàn ông bỗng nhiên trầm xuống, không rõ là anh đang giận hay ngượng. Cô không quan tâm, hay là đang cảm thấy anh thật sự “không được việc”?
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa.
“Thiếu gia, lão gia gọi thiếu phu nhân xuống lầu.” Giọng của lão quản gia Điền Kinh vang lên.
Phong Mặc Dạ không trả lời, ánh mắt vẫn dừng lại trên gương mặt cô.
Trình Nhiễm coi như tìm được cái cớ rút lui.
“Vậy, tôi xuống dưới trước đây. Anh đừng kéo rèm nữa, ánh sáng rất có lợi cho việc hồi phục chân của anh.”
Nói xong, cô từ trên giường đứng dậy, nhặt lại kim châm dưới đất, cẩn thận cất vào chiếc vali nhỏ mang theo bên mình.
Bộ kim châm đó là do Hạ Xuyên chạy khắp Nghiệp Thành mới tìm được, giá trị cực kì cao, suýt chút nữa thì đã bị Phong Tư Kỳ phá hỏng.
Sau khi Trình Nhiễm rời đi, Phong Mặc Dạ nhìn ánh nắng rọi vào qua khung cửa sổ. chói mắt, anh có chút không quen.
Anh gọi người giúp việc tới.
“Thiếu gia, cậu dặn dò gì ạ?”
“Kéo rèm lại.”
“Vâng.” Người giúp việc bước lên, chuẩn bị kéo rèm thì lại bị anh ngăn lại.
“Thôi, ra ngoài đi.”
“Vâng.” Người giúp việc tuy không hiểu rõ ý anh, nhưng lại cảm thấy cô thiếu phu nhân mới tới kia… đúng là có gì đó rất đặc biệt.
Dù sao thì, cũng có thể khiến vị thiếu gia không ưa ánh sáng này đồng ý mở cửa sổ, đã là chuyện cực kỳ hiếm.
“Gọi Xa Tấn vào.”
“Rõ.”
Trợ lý Xa Tấn nhanh chóng có mặt.
“Phong tổng.”
“Đi điều tra thông tin về Trình Nhiễm. Tất cả mọi thông tin, không được bỏ sót một chi tiết nào.”
Trực giác mách bảo anh, người phụ nữ này không đơn giản chút nào.
Xa Tấn lúc nãy lên lầu, ở phòng khách có lướt mắt nhìn Trình Nhiễm một cái.
Ngoại hình thì không nổi bật, quần áo cũng chẳng ra sao. Nghe nói là mới từ dưới quê lên.
“Cô ấy là do lão gia đích thân chọn, chắc chắn là không có vấn đề gì đâu ạ.”
Phong Mặc Dạ cúi đầu xắn tay áo, giọng trầm hẳn lại, ánh mắt sắc như dao.
“Nếu như cô ta đơn giản thì sao có thể nhìn ra có người đang ngấm ngầm ra tay với tôi?”
Xa Tấn khựng lại, ngạc nhiên: “Ý của ngài là… cô ấy phát hiện ra có người giở trò với chân ngài?”
“Đi điều tra ngay.”