Dịch giả: ❣️❣️ Lãnh Nguyệt Hoa Sương ❣️❣️
Người vừa bước vào chính là Phong Tư Kỳ, là cô em gái thứ hai của Phong Mặc Dạ. Khi cô ấy vừa nhìn thấy cây kim trong tay Trình Nhiễm, sắc mặt cô ta lập tức thay đổi, lao tới đẩy mạnh Trình Nhiễm ngã xuống đất.
“Cô là cái đồ đàn bà độc ác, vừa mới tới đây mà đã muốn hại chết anh tôi hả?”
Trình Nhiễm bị đẩy bất ngờ, lảo đảo ngã xuống. Lúc cô vừa ngẩng mặt lên, thì Phong Tư Kỳ trông thấy rõ gương mặt cô thì lập tức giật bắn người, che miệng lại trông cứ như vừa gặp ma.
“Trời đất ơi, ông nội tôi chắc bị điên rồi! Cho dù anh tôi có bị liệt đi chăng nữa, thì anh ấy cũng đâu cần phải chịu đựng như thế này chứ?”
Phong Tư Kỳ tiến lại gần, dùng đầu ngón tay kéo nhẹ vạt áo Trình Nhiễm với vẻ mặt đầy sự ghét bỏ.
“Cô ăn mặc cái kiểu gì vậy? Bộ cô mới từ thời dân quốc xuyên không tới à? Cái loại vải gì thế này, lại còn kiểu dáng gì đây, nhà tôi lấy nó làm giẻ lau tôi cũng còn thấy quê mùa nữa kìa!”
Trình Nhiễm đẩy nhẹ gọng kính trên sống mũi, đôi mắt trong veo sắc lạnh khiến người khác phải rùng mình.
Phong Tư Kỳ vô thức chạm phải ánh mắt đó, tim như khựng lại, trong lòng bỗng dưng cảm thấy sợ hãi.
“Cô… cô nhìn cái gì vậy hả? Tôi nói cho cô rõ nhé, tôi là nhị tiểu thư của cái nhà này, cô tốt nhất là nên biết điều một chút!”
Trình Nhiễm chẳng buồn đáp lời. Với kiểu người không có giáo dưỡng thế như này, cô vốn không thèm để tâm.
“Còn tôi, bây giờ chính là chị dâu cô đó! Chị dâu như mẹ, chẳng phải cô mới là người nên biết điều à?”
Phong Tư Kỳ đứng hình trong giây lát. Không ngờ cái người vừa xấu vừa quê mùa này lại có tài ăn nói lanh lợi như vậy.
“Cô nghĩ mình là ai hả? Nếu như không phải vì nhà cô đã có hôn ước với anh tôi từ trước, nếu như không phải con nhãi kia không sinh con được, thì sao có thể tới lượt cô? Chị dâu á? Cô mà xứng chắc?”
Trình Nhiễm hơi cong môi, không giận cũng chẳng phản bác, chỉ lẳng lặng nhìn cô ta với ánh mắt khiến người ta lạnh sống lưng.
Ngoài trời nắng vẫn chói chang, nhưng Phong Tư Kỳ lại thấy lạnh toát.
“Vậy thì phiền cô đi ra, đừng làm phiền chồng tôi nghỉ ngơi.”
“Ch… chồng?” Phong Tư Kỳ trợn tròn mắt, rồi lập tức bật cười đầy châm chọc. “Cô đúng là không biết xấu hổ. Với cái khuôn mặt xấu xí như vậy mà cũng dám gọi anh tôi là chồng? Nghe thôi, mà tôi cũng đã thấy buồn nôn rồi!”
Trình Nhiễm nhanh chóng nhận ra, ánh mắt Phong Tư Kỳ nhìn Phong Mặc Dạ không chỉ đơn giản là tình cảm anh em. Trong mắt cô ta còn có cả sự ghen tỵ.
Xem ra, quan hệ ở đây không đơn thuần cho lắm nhỉ!
Cô cố tình mỉm cười dịu dàng, nhẹ nhàng khoác tay Phong Mặc Dạ, giọng bỗng nhiên trở nên dịu dàng hơn:
“Thì sao chứ? Giấy đăng ký kết hôn cũng đã ghi rất rõ, anh ấy là chồng tôi. Xin lỗi, mời cô ra ngoài, đừng làm phiền vợ chồng tôi bồi đắp tình cảm.”
Phong Mặc Dạ cụp mắt nhìn xuống, tai khẽ động. Mỗi tiếng “chồng tôi” từ miệng Trình Nhiễm thốt ra nghe tự dưng lại mềm mại dễ chịu, nghe cũng rất thuận tai.
Quan trọng là, cô nói năng cực kì sắc bén.
Cô gái này, mặc dù ăn mặc quê mùa, ngoại hình cũng bình thường, nhưng khí chất lại rất khác.
Anh cũng không rõ là mình đang cảm thấy như thế nào nữa.
Phong Tư Kỳ trừng mắt nhìn hai người họ, tức đến mức vai run lên từng hồi, gương mặt biến sắc liên tục như bảng pha màu.
“Cô đúng là mặt dày hết phần thiên hạ!”
“Chúng tôi là vợ chồng hợp pháp, có vấn đề gì sao?”
“Cô… cô cứ chờ đấy cho tôi!”
Phong Tư Kỳ giận đến mức dậm chân, quay đầu bỏ đi, cửa phòng bị cô ta đẩy ra nghe rầm một tiếng.
Trình Nhiễm thở phào nhẹ nhõm. Đối phó với cái kiểu con gái như vậy đúng là cực kỳ mệt mỏi. Cô đang định gỡ tay ra khỏi người Phong Mặc Dạ thì bất ngờ bị anh vòng tay ôm eo kéo sát cô về phía mình.
“Phong Mặc Dạ, anh mau buông tôi ra!”
Trình Nhiễm giật mình, cố gắng vùng vẫy nhưng ngay lập tức nhận ra sức lực của người đàn ông này hoàn toàn vượt ngoài sức tưởng tượng của cô.
Cô gần như không thể nhúc nhích, toàn bộ thân người đều bị anh khống chế chặt chẽ.
Hơi thở lành lạnh của Phong Mặc Dạ luồn qua cổ áo, len lỏi vào vành tai, khiến sống lưng cô lạnh toát.
Giọng anh trầm thấp vang lên ngay sát bên tai, từng chữ một như xuyên thẳng vào tim:
“Cô rốt cuộc là ai?”