Phong Thiếu Gia, Vợ Anh Chính Là Đại Lão Toàn Năng

Chương 6

Trước Sau

break

Dịch giả: ❣️❣️ Lãnh Nguyệt Hoa Sương ❣️❣️

Trình Nhiễm hơi nhướng mày, trên khuôn mặt đầy vẻ tự tin.

“Anh cứ để cho tôi thử đi, anh cũng chẳng lỗ gì mà đúng không? biết đâu ngựa chết lại chữa thành ngựa sống thì sao!”

Phong Mặc Dạ khẽ nhíu mày, cất giọng lạnh băng.

“Ai là con ngựa chết trong miệng cô?”

Trình Nhiễm biết tính tình anh chẳng dễ chịu gì cho cam, nên bây giờ thì cô vẫn phải nhẫn nhịn một chút. Cô cong khóe môi, đôi mắt cười cong như vầng trăng non, còn đập nhẹ lên vai mình dỗ dành anh:

“Tôi, tôi chính là con ngựa chết ấy, được chưa?”

Phong Mặc Dạ khẽ liếc cô, anh cũng muốn xem trò hề của cô đến đâu.

“Cô định làm gì?”

“Anh đợi tôi một chút.”

Trình Nhiễm mở vali nhỏ, lấy ra một túi vải gọn gàng, bên trong xếp đầy kim châm, có đủ loại, có to có nhỏ, mấy cây kim loé lên ánh sáng lạnh băng.

Phong Mặc Dạ nhìn lướt qua, có hơi giật mình.

Trình Nhiễm cầm kim tiến tới, cúi người kiểm tra chân anh, lúc này anh mới nhìn kỹ lại cô gái trước mặt.

Gương mặt đó thật sự rất khó coi, xấu đến độ làm cho người ta sững hết cả người, khiến anh bất giác day trán.

Không hiểu ông nội anh rốt cuộc kiếm đâu ra cho anh một người vợ kiểu gì thế này.

Trình Nhiễm thì cũng chẳng mấy quan tâm ánh mắt của Phong Mặc Dạ, cô chỉ chăm chú nhìn vào vết thương trên chân anh.

Vấn đề ở chân anh không phải bị liệt thông thường, mà đây là vấn đề khá là phức tạp, cần phải chẩn đoán thêm thì cô mới có thể chắc chắn.

Ngẩng đầu lên, bây giờ thì cô mới có dịp để quan sát kỹ khuôn mặt Phong Mặc Dạ, ngũ quan sắc nét, đậm khí chất Âu, đường nét mạnh mẽ, thần thái lạnh lùng cao quý, khiến người ta có cảm giác xa cách tự nhiên.

Chỉ tiếc một người đàn ông ưu tú như vậy lại bị liệt. Nhưng gặp được cô, coi như anh có phúc đức.

“Tôi bắt đầu hành châm đây, có thể hơi đau, anh ráng chịu đựng nhé!”

“Khoan đã.”

Phong Mặc Dạ thấy mấy chiếc kim sáng loáng kia, hơi nuốt nước bọt, ánh mắt nhìn cô đầy nghi ngờ.

“Cô có bằng cấp gì không?”

Trình Nhiễm cứng người lại một giây.

Bằng cấp?

Cô đã là giáo sư, nếu như ai muốn hẹn cô khám còn phải chờ cô xếp lịch tới tận mấy tháng đấy.

Nhưng nhìn bộ dạng cô bây giờ, chắc chắn Phong Mặc Dạ sẽ chẳng tin cô có thể chữa cho anh được đâu, thế nên cô bịa ra lý do:

“Bằng thì tôi để ở quê rồi, quên mang lên rồi. Anh cứ yên tâm, bệnh này tôi chữa được.”

Nói xong, tay cô run nhẹ, suýt chút nữa là làm rơi luôn cây kim.

“Xin lỗi, lâu rồi chưa châm cứu cho ai, tôi có hơi hồi hộp.”

Phong Mặc Dạ đen mặt. Đây mà gọi là hồi hộp sao? Nhìn chẳng khác gì lang băm dạo cả.

Trình Nhiễm vẫn bình thản, đưa tay định châm, Phong Mặc Dạ chợt giữ lấy cổ tay cô, ánh mắt sâu lạnh.

“Cô nên nhớ, chân tôi đã tìm đủ bác sĩ giỏi trong và ngoài nước, bọn họ đều bó tay. Cô chắc cô làm được?”

Trình Nhiễm ngước mắt nhìn anh, ánh mắt bình tĩnh hỏi ngược lại:

“Anh chắc chắn đã tìm hết danh y rồi sao?”

Trong số đó chắc chắn chưa có cô.

Phong Mặc Dạ thoáng trầm ngâm, nhớ lại lời ông nội từng nhắc đến một người trẻ tuổi, tài năng phi thường, còn ngồi ghế giáo sư y học, từng được mời làm phó viện trưởng mấy bệnh viện lớn nhưng đều bị cô từ chối, vị thần y ấy vô cùng thần bí.

Họ thì cũng giống, nhưng tên cụ thể thế nào thì anh không nhớ.

Phong Mặc Dạ nhìn lại Trình Nhiễm, vẫn thấy chẳng có điểm nào cô có thể khiến cho anh liên tưởng đến vị thần y ấy cả.

Trình Nhiễm không muốn mất thời gian thêm, bèn vỗ nhẹ lên chân anh.

“Được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa.”

Nói rồi cô cầm kim, bắt đầu châm vào các huyệt: Túc tam lý, Hoàn khiêu, Phong thị, cùng một vài vị trí khác.

Châm xong, Phong Mặc Dạ liếc nhìn, nhận ra cách cô châm kim cơ bản đều trùng với mấy bác sĩ trước, không có sai lệch.

Dù không quá hiểu y thuật, nhưng anh vẫn biết ít nhất cô cũng có chút kỹ năng.

Đã vậy, thôi thì cứ để cô chữa xem thế nào, cùng lắm cũng chẳng thể xấu hơn được nữa.

Vừa cất hộp kim, Trình Nhiễm còn chưa kịp đứng dậy thì bên ngoài đã có người đẩy cửa xông vào.

“Anh…”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc