Trên giường, Phong Mặc Dạ cũng không ngờ cô gái này lại dám ăn nói kiểu đó với Điền Kinh. Ở nhà họ Phong, ai mà chẳng biết Điền Kinh đã theo ông nội từ khi còn trẻ đến tận bây giờ, ông ấy cũng coi như là một nhân vật kỳ cựu ở Phong gia, ngoài ông nội ra thì không có ai dám đắc tội với Điền Kinh cả.
Vậy mà cô gái này, không rõ là do cô quá ngây thơ không sợ hãi, hay thật sự là ngu ngốc không hiểu biết.
Trước đó, anh cũng đã từng nghe ông nội nhắc đến hôn sự này, người mà nhà họ Trình định gả sang đây vốn là nhị tiểu thư Trình Tâm Nguyệt, nhưng bên đó nói Trình Tâm Nguyệt gần đây kiểm tra sức khỏe thì phát hiện có khả năng không sinh con được. Ông nội chắc chắn sẽ không đồng ý cưới một người không có khả năng sinh nở.
Vì thế mới thay thế bằng cô gái này. Nếu bỏ qua bộ dạng quê mùa, mà chỉ nghe giọng nói thôi thì có lẽ ai cũng sẽ tưởng đây chính là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
Phong Mặc Dạ khẽ che miệng ho, giọng bình thản:
“Quản gia Điền, ông ra ngoài trước đi.”
“Nhưng cậu chủ, cô ta.”
“Ra ngoài.”
Cho dù giọng anh nghe qua có vẻ rất bình tĩnh, nhưng Trình Nhiễm lại cảm giác như có luồng khí lạnh xuyên thẳng vào trong xương cốt. Cô khẽ quay đầu nhìn về phía giường.
Người đàn ông ngồi tựa lưng, áo sơ mi đen càng tôn lên khuôn mặt đẹp như như tạc tượng, cứng rắn và lạnh lùng, nhưng vẫn không giấu được khí chất cao quý đầy ngạo nghễ.
Dù nửa thân dưới đã bị liệt, sự kiêu hãnh trên người anh vẫn còn nguyên vẹn. Trình Nhiễm thực sự khâm phục điểm này.
Nếu có thể khiến Phong Mặc Dạ chịu nói cho cô biết chuyện của nhà họ Phong, có lẽ cô sẽ tìm ra được manh mối về cái chết của bà nội. Mục đích cô đến đây, cũng chỉ vì điều đó mà thôi.
Đợi làm rõ rồi, cô sẽ tìm cách rời đi.
Điền Kinh cũng không dám nhiều lời, chỉ cúi đầu rồi lui ra, khép cửa lại.
Căn phòng lập tức chìm trong bóng tối, khiến Trình Nhiễm thấy có hơi khó chịu, cô mở miệng hỏi:
“Có thể kéo rèm lên không?”
“Không.”
Anh trả lời dứt khoát, giọng trầm thấp, vang lên như một tiếng gõ vào lồng ngực.
“Anh không thấy thế này âm u quá à?” Cộng thêm hơi lạnh tỏa ra từ người anh, cô suýt nữa bị đông cứng tại chỗ.
Phong Mặc Dạ khẽ cười giễu:
“Như vậy không phải rất tốt sao? Tôi không muốn nhìn cô, mà cô cũng chẳng cần phải nhìn tôi.”
Trình Nhiễm đáp lại bình thản:
“Nhưng sau này còn phải gặp nhau suốt, anh tính cứ thế này mãi à? Trốn tránh không phải cách giải quyết. Với lại, nếu không có ánh sáng, tôi sẽ chữa chân cho anh kiểu gì?”
Phong Mặc Dạ hơi nhíu mày, trong mắt thoáng qua nét ngạc nhiên.
“Cô biết chữa chân?”
Trình Nhiễm chỉ nhún vai khiêm tốn:
“Có thể thử xem sao.”
Cô cũng không định chữa không công, mục đích là để Phong Mặc Dạ nợ cô một ân tình, sau này giúp cô điều tra về cái chết của bà nội. Trong nhà họ Phong này, không ai hiểu rõ mọi chuyện hơn anh.
Phong Mặc Dạ đã nhiều tháng không thấy ánh mặt trời, kể từ khi bệnh viện tuyên bố đôi chân anh không thể đi lại được, anh gần như là tự giam mình trong phòng, mặc kệ mọi thứ ở ngoài kia.
Nhưng cô gái trước mặt, thật sự có thể chữa được chân anh sao? Ông nội từng mời không biết bao nhiêu bác sĩ giỏi, chạy chữa khắp mọi nơi, cuối cùng vẫn chỉ nhận về kết luận tuyệt vọng.
Nghĩ đến đó, ánh mắt anh lại dần tối đi.
“Thôi bỏ đi, đôi chân này, ngay cả bác sĩ giỏi nhất cũng không cứu được, cô nghĩ mình làm được chắc?”
Thay vì ôm hy vọng rồi thất vọng, anh thà buông bỏ ngay từ đầu còn hơn.
Trình Nhiễm cũng hiểu, sở hữu ngoại hình như vậy mà phải nằm liệt giường, đương nhiên rất khó có thể chấp nhận.