Điền Kinh thật sự không ngờ cô gái này lại ngang bướng đến vậy. Bề ngoài thì thô kệch không thể tả, hoàn toàn khác xa đẳng cấp của nhà họ Phong, vậy mà nói chuyện vẫn đầy khí chất tự tin, nhất là đôi mắt kia nhìn trong vắt, rõ ràng, nhưng luôn khiến người khác có cảm giác không thể xâm phạm.
Điền Kinh chỉ còn biết cúi đầu, dẫn Trình Nhiễm đi lên lầu.
Đẩy cửa phòng, mùi thuốc sát trùng nồng nặc lập tức ập vào mũi. Trong phòng tối đen, rõ ràng bên ngoài trời nắng rất đẹp, vậy mà bên trong lại lạnh lẽo đến gai người, khiến ai bước vào cũng không tránh khỏi rùng mình.
Trình Nhiễm nghiêng đầu hỏi Điền Kinh:
“Vì sao mọi người không kéo rèm ra, mở cửa sổ cho thoáng? Phòng có không khí trong lành thì bệnh mới mau hồi phục được chứ.”
Điền Kinh co rụt cổ, ho khan liên tục, trong lòng âm thầm hãi hùng: cô gái nhà họ Trình này có phải là gan to bằng trời không, dám chỉ trích thẳng mặt cả cách chăm sóc của đại thiếu gia.
“Đại thiếu gia nhà chúng tôi không thích ánh nắng. Ngày nào cậu ấy cũng dặn chúng tôi phải kéo rèm kín, thiếu phu nhân mới về đây, có lẽ là chưa hiểu hết tình hình, tốt nhất là cô đừng xen vào nhiều.”
Trong bụng Điền Kinh cũng khinh thường, một con bé nhà quê thì biết gì chứ.
Trình Nhiễm thật sự lần đầu nghe có người chữa bệnh mà lại sợ ánh nắng. Nghe đâu lão gia nhà họ Phong đã đi hết tất cả các bệnh viện lớn, đến cả mấy thầy thuốc giang hồ kéo về đây để khám cũng không hề thiếu.
Xem ra ông ấy cũng rất muốn Phong Mặc Dạ có thể sớm đứng dậy được.
Có điều, nếu như anh ta đã gặp được cô, thì cũng xem như đây là vận may của anh ta. Trình Nhiễm đã theo sư phụ học y từ nhỏ, cô am hiểu cả châm cứu, và cô hoàn toàn có thể thử điều trị cho Phong Mặc Dạ.
Nhưng cụ thể như thế nào, thì vẫn phải chờ cô khám qua đã rồi mới dám chắc được.
Bà nội đã từng dặn dò cô, cho dù ở đâu thì cô cũng phải biết nhẫn nhịn, tuyệt đối đừng để lộ tài quá sớm.
Cô nghiêng đầu bảo Điền Kinh:
“Quản gia Điền, phiền ông ra ngoài trước, tôi muốn nói chuyện riêng với chồng mình.”
“Chồng?” Điền Kinh nhìn cô như nhìn thấy ma, trong lòng khó tránh khỏi giật thót một cái, cái con bé nhà quê này bây giờ cũng đã cởi mở vậy sao, còn chưa chính thức gặp mặt đối phương vậy mà đã có thể gọi “chồng” ngọt xớt thế kia?
Trình Nhiễm thấy ông ta vẫn còn đứng im không chịu đi, cô cố ý đùa ông ta một câu:
“Gì vậy, quản gia Điền cũng muốn ở lại ngắm cảnh một lúc à?”