Phong Thiếu Gia, Vợ Anh Chính Là Đại Lão Toàn Năng

Chương 3

Trước Sau

break

Cặp kính gọng đen to tướng che kín gần cả nửa khuôn mặt, nước da ngăm đen, thêm vào đó là những đốm tàn nhang chi chít. Phía trên thì mặc chiếc áo hoa sặc sỡ, phía dưới lại phối quần ống loe màu đen rộng thùng thình, cả người đều toát lên mùi vị quê mùa không thể trộn lẫn vào đâu được.

Nếu không phải do Điền Kinh đã nhận ra lái xe của nhà họ Trình, thì ông ta suýt chút nữa đã tưởng cô là người ăn xin ở đâu bị lạc đường mà mò tới tận đây.

Nhưng dù sao thì đây cũng chính là hôn sự do đích thân lão gia đã sắp đặt, cho dù trong lòng ông ta đang cực kỳ khinh thường cô, thì ông ta vẫn phải giữ lễ nghĩa cho phải phép.

“Cô theo tôi vào gặp thiếu gia trước đã.”

Điền Kinh dẫn Trình Nhiễm đi qua tiền sảnh, Trình Nhiễm liếc nhìn xung quanh, phát hiện diện tích nơi này thực sự rất lớn. Cách bày trí trông có vẻ khá là giản dị nhưng chỉ cần nhìn chất liệu của từng viên gạch, từng món nội thất thì cũng đủ thấy giá trị không hề rẻ.

Tới gần đại sảnh, Điền Kinh dừng chân, quay lại nói:

“Để tôi nói sơ qua tình hình của thiếu gia trước cho cô nắm rõ. Hồi đầu năm nay, cậu ấy gặp tai nạn xe, từ đó trở xuống không cử động được, cũng không có cảm giác. Tôi mong thiếu phu nhân sau này hãy chăm sóc cậu ấy cho thật chu đáo.”

“Còn nữa, thiếu gia tính tình không được dễ chịu cho lắm, tốt nhất là cô đừng có chọc giận cậu ấy, nếu không, thì ngay cả lão gia cũng không thể bảo vệ nổi cô đâu.”

“Còn?”

“Xong chưa? Nếu nói xong rồi, thì ông chỉ cần cho tôi biết phòng tôi ở đâu.”

Trình Nhiễm cắt ngang giọng ông ta một cách lạnh lùng. Cô chưa bao giờ thích nghe người khác lải nhãi dài dòng, thói quen của cô luôn là giải quyết một cách gọn gàng và dứt khoát.

Điền Kinh khựng lại, có chút bất ngờ nhìn Trình Nhiễm. Khi bắt gặp ánh mắt cô nhìn sang, ông bỗng thấy sống lưng lạnh toát, rõ ràng chỉ là một ánh nhìn rất bình thản, nhưng ẩn sâu bên trong lại có thứ gì đó khiến người khác phải e dè.

Cô gái quê mùa này, sao lại có ánh mắt kiểu đó?

Rõ ràng trông rất điềm tĩnh, nhưng lại phảng phất có một loại sát ý khó nói thành lời.

Mãi một lúc sau, Điền Kinh mới hoàn hồn, khẽ hắng giọng, nhắc lại vai vế của mình.

“Tôi là quản gia ở đây, lúc lão gia vắng mặt thì tôi sẽ quản lý mọi chuyện. Nếu cần gì, thì cô cứ nói với tôi.”

Ý ông ta rõ ràng muốn nhắc cô biết điều, đừng quên ông là người lớn quyền nhất trong nhà sau lão gia.

Nhưng Trình Nhiễm chẳng buồn để tâm:

“Nói phòng số mấy là được rồi, để tôi tự đi.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc