Chương 16: Ai là người động lòng trước?
Dịch giả: ❣️❣️ Lãnh Nguyệt Hoa Sương ❣️❣️
Phong Mặc Dạ nhìn chằm chằm vào gương mặt đen sạm trước mặt. Tóc mái dày che kín gần hết trán, chiếc kính gọng đen to bản gần như che đi nửa gương mặt. Tự nhiên anh thấy tò mò, muốn biết đằng sau cặp kính ấy là gương mặt như thế nào.
Anh chậm rãi đưa tay lên, đầu ngón tay vừa chạm vào gọng kính thì Trình Nhiễm đã phản xạ cực nhanh, đẩy anh ra.
Phong Mặc Dạ bị đẩy bất ngờ, thân người hơi lảo đảo nhưng vẫn giữ được thăng bằng.
Trình Nhiễm nhìn anh đầy cảnh giác:
“Anh định tháo kính của tôi làm gì?”
“Tôi chỉ muốn nhìn rõ mặt vợ mình thôi. Hay là… cô thật sự đang giấu tôi điều gì?”
Ánh nhìn của anh khiến tim cô đập nhanh hơn một nhịp. Cô vội đẩy lại gọng kính, tránh ánh mắt soi mói kia.
“Tôi xấu lắm, anh đừng nhìn làm gì. Lỡ không ăn nổi cơm tối thì khổ.”
Phong Mặc Dạ lần đầu nghe thấy có người tự miêu tả mình như vậy.
“Con gái người ta thì ai cũng thích làm đẹp, còn cô thì lạ thật. Đã ăn mặc lôi thôi, lại còn sợ người khác nhìn. Vậy rốt cuộc cô muốn sao?”
Trình Nhiễm sợ anh tiếp tục truy hỏi, liền giả bộ hờ hững phẩy tay.
“Tôi trông thế nào không quan trọng. Quan trọng là tôi chữa chân cho anh khỏi là được rồi.”
Dù sao cô cũng sẽ không ở lại nhà họ Phong lâu. Một khi rời đi, lỡ có chạm mặt thì càng ít người nhận ra càng tốt.
Phong Mặc Dạ vốn là người thiếu kiên nhẫn trong công việc, nhưng với cô, anh lại thấy muốn chậm rãi từng bước.
Dù sao cô cũng đã là vợ anh rồi, thời gian còn dài, không vội.
Anh nhướng mày nhìn cô:
“Không phải nói là muốn xoa bóp chân cho chồng sao?”
Trình Nhiễm ngơ ngác:
“Anh nói không cần mà?”
“Tôi đâu có nói vậy. Tôi chỉ muốn nhắc cô, sau này câu ‘thoải mái quá’ chỉ được phép nói với tôi.”
Trình Nhiễm lúc này mới hiểu ra vì sao lúc nãy anh phản ứng dữ như vậy. Hóa ra là vì… ghen.
Có những người đàn ông đúng là như thế, dù không có tình cảm gì, nhưng tự tôn và tính chiếm hữu lại mạnh kinh khủng.
Phong Mặc Dạ chắc thuộc kiểu đó rồi.
Chỉ là, nhìn vẻ ngoài lạnh lùng không thèm để ý của anh, không ngờ lại có lúc biết ghen. Điều này khiến cô thấy bất ngờ.
Trước giờ cô chẳng mấy hứng thú với đàn ông. Phần lớn bọn họ đều khô khan và tẻ nhạt, tư duy thì toàn ở… nửa thân dưới.
Trừ mấy cậu bạn cùng hội ở nhà, đầu óc lúc nào cũng chỉ lo kiếm tiền, chẳng biết yêu đương là gì.
Cô nhếch môi, cười gian, chỉ tay vào Phong Mặc Dạ:
“Anh ghen rồi phải không? Không ngờ đại thiếu gia nhà họ Phong mà cũng biết ghen cơ đấy.”
Phong Mặc Dạ bị cô nói trúng tim đen, mặt có hơi sượng. Anh giơ tay bóp má cô một cái.
“Tôi chỉ không thích người khác động vào đồ của mình. Đừng có tưởng tượng nhiều.”
Trình Nhiễm nheo mắt cười:
“Anh yên tâm, điểm này tôi giống anh. Dù hai ta không có tình cảm, nhưng dù gì cũng là vợ chồng trên danh nghĩa. Anh yên tâm đi, chồng à, sau này tôi sẽ bảo vệ anh.”
Phong Mặc Dạ khịt mũi một tiếng:
“Cô mà cũng đòi bảo vệ tôi?”
Anh không phải coi thường, mà sự thật đúng là thế.
Trình Nhiễm tinh nghịch chớp mắt:
“Thế ai đang dựa vào tôi để điều tra kẻ đang âm thầm hại anh?”
Phong Mặc Dạ im lặng.
Anh đã sớm biết là ai rồi. Nếu chuyện này mà còn không nhận ra, thì đúng là anh ngu thật.
Chỉ là nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của cô, anh lại thấy có chút thú vị. Vậy thì tạm thời cứ để cô nghĩ mình giỏi đi.
Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Phong Mặc Dạ gọi Trì Tấn vào phòng.
Trì Tấn vừa bước vào liền cảm thấy không khí có gì đó không bình thường.
Anh ta nghiêm túc hẳn, cung kính lên tiếng:
“Phong tổng, anh cần tôi làm gì?”
Lúc này, ánh mắt Phong Mặc Dạ hoàn toàn không còn chút ôn hòa nào như ban chiều. Cả người toát ra khí thế lạnh lùng, uy nghi như đế vương.
“Cậu tung tin ra ngoài, nói rằng chân tôi đang dần hồi phục.”
Trì Tấn thoáng sửng sốt:
“Nhưng nếu làm vậy, người đó mà biết, chắc chắn sẽ lại tìm cách ra tay với anh.”