Dịch giả: ❣️❣️ Lãnh Nguyệt Hoa Sương ❣️❣️
Trì Tấn thoáng lộ vẻ ngại ngùng. Rõ ràng Trình Nhiễm đang mỉm cười, nhưng anh ta lại có cảm giác lạnh cả sống lưng.
“Phong tổng, tôi ra ngoài trước. Có việc gì cứ gọi tôi.”
Phong Mặc Dạ không đáp lời, xem như ngầm đồng ý.
Khi cửa được đóng lại, anh cúi đầu liếc sang cánh tay Trình Nhiễm đang khoác lấy mình.
“Buông ra.”
Giọng anh bình thản nhưng đầy áp lực, không cho phép phản bác.
Trình Nhiễm nhận ra hình như anh không thích bị người khác chạm vào. Cô cũng không cố ý, chỉ là thấy anh cùng trợ lý tra xét thông tin mệt mỏi như vậy, cô muốn giúp anh bớt căng thẳng thôi mà.
Cô nhẹ nhàng buông tay, môi chu ra như giận dỗi.
“Vâng.”
Phong Mặc Dạ nghiêng đầu, lúc này mới chú ý đến vùng da sau tai cô trắng đến phát sáng. Nhưng tại sao mặt lại có màu khác?
Không lẽ… cô thực sự đang che giấu điều gì?
Suy nghĩ thoáng qua, anh đưa tay vén nhẹ mấy sợi tóc xõa trên vai cô, đầu ngón tay chạm vào dái tai, cảm giác trơn mịn, trắng trẻo, đây mới chính là làn da thật của cô. Nhưng khuôn mặt kia…
Ngón tay anh vừa định chạm lên mặt cô, Trình Nhiễm đột ngột nghiêng đầu tránh né, ánh mắt cảnh giác nhìn anh.
“Anh sờ tai tôi làm gì?”
Phong Mặc Dạ ánh mắt sắc lạnh, không hề chột dạ, thản nhiên đáp:
“Cô bây giờ là vợ tôi, tôi chạm vào cô là chuyện bình thường.”
Đừng nói là chạm tai, dù thật sự có làm chuyện vợ chồng thì cũng là hợp tình hợp lý.
Trình Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt trong veo lấp lánh như pha lê.
“Vậy lúc nãy tôi chỉ khoác tay anh một chút mà anh cũng phản ứng gay gắt như thế.”
“Tôi vốn dĩ luôn vậy.”
“Vậy tôi cũng không thích bị người khác đụng vào. Dù anh là chồng tôi, thì mình cũng chưa thân đến mức đó.”
Trình Nhiễm không nhanh không chậm đáp lại bằng chính lý lẽ của anh.
Phong Mặc Dạ không ngờ cô lại biết cách áp dụng ngược lại như thế, tư duy phản xạ cũng nhanh nhạy thật. Có cô bên cạnh, có khi lại là lợi thế trong nhiều tình huống.
Dù sao thì đã cưới về rồi, anh nghĩ cũng nên để cô phát huy tác dụng một cách phù hợp.
Anh bỏ qua chuyện vừa rồi, chuyển đề tài:
“Bây giờ cô có thể nói thật cho tôi biết, rốt cuộc cô còn thân phận gì khác không?”
Trình Nhiễm không định giấu giếm nữa. Nếu không chiếm được lòng tin của bệnh nhân, thì việc điều trị cũng khó lòng tiếp tục.
Quan trọng hơn, cô sợ nếu để Phong Mặc Dạ tiếp tục tra theo hướng này, chẳng may lộ thêm những thân phận khác thì hậu quả sẽ càng rắc rối.
“Tôi từng làm trong bệnh viện, nhưng là dựa vào mối quan hệ mà vào được. Ngoại bà tôi là bác sĩ, phần lớn kiến thức y học tôi học từ bà.”
Phong Mặc Dạ nheo mắt, nửa tin nửa ngờ.
“Chỉ vậy thôi?”
“Chứ anh nghĩ tôi là nhân vật lợi hại gì à? Anh yên tâm, nếu tôi thật sự là người giỏi giang như vậy, tôi sẽ dắt anh cùng bay lên luôn.”
Cô vừa nói vừa vỗ nhẹ lên vai anh, điệu bộ hết sức thản nhiên.
Phong Mặc Dạ: “…”
Cô gái này, có vẻ quên mất mình vừa mới bị anh nhắc nhở chuyện “giữ khoảng cách” thì phải.
Trình Nhiễm lại nghĩ đến việc điều trị chân cho anh, xem như có thể nhân cơ hội này để kéo gần mối quan hệ. Dù chưa thể hỏi ra tất cả, thì ít ra cũng sẽ dò được chút tin tức từ anh.
“Hay là để tôi xoa bóp chân cho anh nhé? Có tác dụng hỗ trợ phục hồi đấy, tôi có kỹ thuật riêng, đảm bảo anh sẽ thấy dễ chịu.”
“Khụ… khụ…”
Phong Mặc Dạ bị sặc nước, gương mặt hơi đổi sắc, rõ ràng là đang tưởng lầm gì đó.
Thấy anh bị nghẹn, Trình Nhiễm lập tức vỗ nhẹ lưng anh, giọng lo lắng.
“Anh uống chậm thôi, có ai tranh với anh đâu.”
Phong Mặc Dạ sau khi ổn định lại hơi thở, bất ngờ nắm lấy cổ tay cô kéo về phía mình.
Trình Nhiễm không kịp phòng bị, thân người nghiêng tới, môi lỡ chạm nhẹ vào cằm anh.
Cả hai đều sững sờ. Không khí bỗng nhiên trở nên kỳ lạ đến lạ thường.