Dịch giả: ❣️❣️ Lãnh Nguyệt Hoa Sương ❣️❣️
“Ông nội đang ép con sao?”
Ánh mắt Trình Nhiễm khẽ lay động, nơi khóe môi thấp thoáng một nụ cười lạnh.
“Không hẳn là ép, chỉ là… ta thật sự không còn đường lui nữa. Chân A Dạ, ta đã tìm không ít danh y, lần nào cũng đầy hy vọng rồi lại thất vọng. Nếu cứ tiếp tục thế này, ta sợ chính nó cũng muốn buông xuôi mất.”
“Anh ấy không yếu đuối như vậy đâu.”
“Sao cơ?”
Trình Nhiễm không dám chắc mọi thứ, nhưng sau vài lần tiếp xúc với Phong Mặc Dạ, cô tin rằng anh không phải kiểu người dễ gục ngã.
Người mà cô chấp nhận gọi là chồng, không thể là người mềm yếu như vậy được.
Ánh mắt cô sáng lên, nhìn về phía ông nội Phong, khẽ nói:
“Dù kết quả thế nào, kể cả nếu phải cắt cụt chân, anh ấy cũng sẽ chịu được. Nếu không phải thế, ông cũng sẽ không kỳ vọng nhiều vào anh như vậy, đúng không?”
Rõ ràng ông nội Phong rất quan tâm đến Phong Mặc Dạ. Nghe nói trong nhà không chỉ có một cháu trai, nhưng cuối cùng lại đặt kỳ vọng vào một người đã bị thương nặng thì người đó nhất định không tầm thường.
Không thể dễ dàng bị đánh gục.
Ông nội Phong dần nhận ra, có lẽ Trình Nhiễm thật sự có thể mở được cánh cửa trong lòng A Dạ.
Cô nhìn thấy những điều người khác không thấy. Trước đây ông từng gặp không ít thiên kim tiểu thư, nhưng chẳng ai khiến ông có cảm giác phù hợp với A Dạ cả.
Trình Nhiễm tuy nhan sắc bình thường, nhưng cô thông minh, không hề ngốc như vẻ bề ngoài.
Trên gương mặt nhiều nếp nhăn của ông nội Phong bắt đầu hiện lên nụ cười hiếm hoi.
“A Dạ giao cho con.”
“Con nhất định sẽ cố gắng.”
“Chuyện của Yến Phi và Tư Kỳ, con đừng để bụng. Hai đứa nó bị chiều hư rồi.” Ông vẫn thấy cần phải nói một lời công bằng. Dù sao tương lai của cháu trai, đều đặt vào tay cô.
“Vâng, ông cứ yên tâm. Con xin phép ra ngoài.”
Ra khỏi thư phòng, nụ cười khách sáo trên mặt Trình Nhiễm dần biến mất.
Cái nhà họ Phong này… đúng là ai cũng diễn giỏi như kịch như diễn viên, ngoài miệng thì tử tế, nhưng nếu cô không chữa được cho Phong Mặc Dạ, chắc chắn sẽ không dễ dàng rời khỏi đây.
Cùng lúc đó, Trì Tân đã điều tra xong tư liệu, trở lại phòng.
“Phong tổng, tôi đã tra được rồi. Quả thật phu nhân từng học y, nhưng chỉ là ở một trường y bình thường, học được một thời gian rồi nghỉ. Sau đó thì không còn bất kỳ thông tin gì nữa.”
Kết quả này không làm Phong Mặc Dạ bất ngờ.
Chỉ cần nhìn cách cô châm kim, cùng thao tác thuần thục, là đủ biết cô không phải tay mơ.
Nhưng vấn đề là, những danh y nổi tiếng bên ngoài đều bó tay, cô gái này chỉ mới châm hai lần… anh lại cảm thấy chân mình có chút cảm giác , mặc dù chỉ là cảm giác rất mơ hồ.
Phong Mặc Dạ vẫn cảm thấy cô không hề đơn giản. Nếu như cô chỉ là một bác sĩ bình thường, sẽ không thể tạo ra hiệu quả nhanh đến thế.
“Cậu nói về sau không tra ra gì à?”
“Đúng vậy, toàn bộ phần sau đều trống không.”
Ánh mắt anh nặng nề, đầy hoài nghi:
“Vậy thì chắc chắn có vấn đề. Tiếp tục điều tra, dù phải lật tung cả nơi này cũng phải tìm ra.”
Trì Tân gật đầu: “Vâng.”
Cùng lúc đó, cánh cửa phòng bị đẩy ra.
Trình Nhiễm thản nhiên đứng ở ngưỡng cửa, dáng vẻ bình tĩnh, không hề né tránh.
“Các anh đang nói chuyện về tôi à?”
Trì Tân hơi khựng lại, ho nhẹ một tiếng. Bình thường ai gặp tình huống này cũng sẽ biết ý rời đi, riêng cô thì lại bước vào một cách rất tự nhiên.
Cô dâu mới nhà này… đúng là không giống người thường.
Phong Mặc Dạ nheo mắt nhìn cô: “Cô nghe thấy rồi?”
Trình Nhiễm đẩy cửa bước vào, nhẹ nhàng khép lại rồi tiến tới trước mặt Trì Tân, rút xấp tư liệu từ tay anh.
“Chuyện này…”
“Đừng lo, có gì đâu mà phải giấu. Muốn điều tra tôi cũng hợp lý thôi. Nhưng có thắc mắc gì thì cứ hỏi thẳng tôi là được.”
Cô nói xong liền ngồi xuống mép giường, khẽ khoác tay lên tay anh.
“Chúng ta là vợ chồng mà, chẳng phải nên thẳng thắn với nhau sao?”