Ngôn Thanh Li kinh ngạc, thiếu niên này đúng là cao thủ ẩn mình, nhìn thì trẻ tuổi mà võ công lại cao cường, nhưng hắn không hề ra tay giết người, chỉ đánh cho đám cướp không đứng dậy nổi liền dừng tay.
Lúc này Ngôn Thanh Li cũng không sợ đám cướp nữa, nàng quay lại định ra tay kết liễu, thiếu niên ngăn nàng lại, "Ngươi muốn làm gì?"
Ngôn Thanh Li nhớ đến những người đã chết trong thương đội, sắc mặt lạnh băng, "Bọn chúng giết đồng bạn của ta, giết người thì đền mạng, thiên kinh địa nghĩa."
Thiếu niên nắm lấy cổ tay nàng, "Nếu vậy, ngươi giết bọn chúng, chẳng phải cũng phải đền mạng sao?"
Ngôn Thanh Li rụt tay lại, đánh giá thiếu niên hồi lâu, "ŧıểυ đạo sĩ, ngươi không phải người tu hành sao? Sao lại có lòng dạ Bồ Tát vậy?"
Thiếu niên lập tức nghiêm mặt nói: "Ta không phải người xuất gia, ta là đồ tôn đời thứ bốn mươi tám của Du Sơn tiên nhân, Tiên Vân Sơn."
Tiên với chả sơn, lằng nhằng, "Ừ, vậy vẫn là ŧıểυ đạo sĩ."
Thiếu niên sốt ruột, "Ta không phải ŧıểυ đạo sĩ!"
Ngôn Thanh Li kéo kéo đạo bào trên người hắn, cười nhạt, "Vậy ngươi là ai?"
Thiếu niên ưỡn ngực, "Ta là đồ tôn đời thứ bốn mươi tám của Du Sơn tiên nhân, Tiên Vân Sơn."
"..."
Ngôn Thanh Li cảm thấy thiếu niên này đầu óc có vấn đề, "Vậy ngươi tên gì? Hẳn là có tên chứ?"
Thiếu niên gật đầu, ánh mắt sáng lấp lánh như sao trời, "Ta tên Tinh Liên."
Ngôn Thanh Li tra chủy thủ vào vỏ, "Được rồi, Tinh Liên, nể mặt ngươi đã giúp ta, mấy tên chó này ta tha mạng cho chúng."
Ngôn Thanh Li vội vàng quay lại tìm Ngọc Trúc, thiếu niên tên Tinh Liên cứ lẽo đẽo theo sau nàng.
"...Ngươi còn theo ta làm gì?"
"Ngươi đã cứu ta, ta muốn báo ân."
"Ta giúp ngươi giải độc, ngươi giúp ta xử lý đám cướp, coi như huề nhau rồi, ngươi đi đi, đừng theo ta nữa."
Thiếu niên vẫn bám theo Ngôn Thanh Li như hình với bóng, "Vừa rồi ta chỉ tự vệ, không phải giúp ngươi, ta vẫn còn nợ ngươi ân tình."
Ngôn Thanh Li biết thiếu niên này là người nghiêm túc, không muốn dây dưa nữa, nghĩ thầm dù sao hắn võ công cao cường, rất hữu dụng, có hắn đi cùng cũng an toàn hơn.
"Thôi được, ŧıểυ đạo sĩ, nếu ngươi—"
"Ta không phải ŧıểυ đạo sĩ."
"...Tinh Liên, nếu ngươi lợi hại như vậy, sao lại bị rắn cắn?"
"Lúc ta qua sông nó quấn vào chân ta, ta không nỡ hại mạng nó."
"...Ngươi đừng làm đạo sĩ nữa, đi tu hành đi."
"Ta không phải đạo sĩ."
"...Được rồi được rồi, ngươi không phải, là ta..."
Tống Ích nhảy xuống khỏi cây, thấy hai người đi xa dần định đuổi theo, nhưng đi được vài bước lại quay lại, liếc nhìn đám cướp thoi thóp dưới đất, kiếm quang lóe lên, ba ba ba tiễn chúng về Tây Thiên.
Trời đã sáng rõ, ánh dương rực rỡ, bên cạnh doanh địa, bóng dáng thiếu niên và thiếu nữ vẫn đang bận rộn.
Ngôn Thanh Li và Tinh Liên đã trở về doanh địa từ đêm qua, nàng thu dọn những vật tư còn sót lại rồi sai Tinh Liên kéo những thi thể lại một chỗ, chất thành đống rồi đốt.
Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt từng thi thể, hơi nóng tỏa ra khiến không khí xung quanh như bốc cháy, người ta khó thở.
Ngôn Thanh Li mồ hôi đầm đìa, nhưng nhìn những khuôn mặt quen thuộc lẫn xa lạ dần dần cháy đen rồi hóa thành tro bụi trong ngọn lửa, lòng nàng lại lạnh lẽo.
Hiện giờ Ninh Triều trộm cướp hoành hành, bạo loạn không dứt, đều là do người cầm quyền vô năng.
Hoàng đế chỉ biết hưởng lạc, quan viên a dua nịnh hót, cuối cùng người khổ vẫn là bách tính thấp cổ bé họng.
Dân chúng lầm than, loạn lạc nổi lên khắp nơi, quốc gia làm sao yên ổn?
Hơn ba mươi thi thể gần như đã cháy thành tro, hai người suốt cả quá trình đều không nói chuyện, không khí vô cùng nặng nề.
Ngôn Thanh Li muốn hỏi Tinh Liên có hối hận vì đã tha cho đám cướp đêm qua không, vừa quay đầu lại thì thấy thiếu niên ngồi trên tảng đá, ngây ngốc nhìn chiếc tay nải nàng vừa thu dọn, tay nải không buộc chặt, lộ ra nửa cái bánh nướng nàng chưa ăn hết.
"...Đói bụng à?"
Thiếu niên gật đầu, "Ta có thể ăn không? Ta đã ba ngày chưa ăn gì rồi."