Ngôn Thanh Li ngạc nhiên, "Ngươi xuống núi mà không mang theo lương thực và lộ phí sao?" Giáo phái gì mà hà khắc với đệ tử thế này.
Tinh Liên vội vàng giải thích: "Có mang, nhưng gặp dân chạy nạn xin ăn nên ta chia cho họ hết rồi."
"...Ngươi thật cao thượng." Ngôn Thanh Li cạn lời, ít ra cũng phải giữ lại cho mình một ít chứ, trên đời sao lại có người ngốc thế này?
Thiếu niên cười ngượng ngùng, "Sư phụ vẫn thường khen ta như vậy."
Ngôn Thanh Li chẳng buồn khinh bỉ hắn nữa, "Đói thì ăn đi, đằng kia có màn thầu và bánh ngọt."
"Đa tạ!" Thiếu niên hình như chỉ nghe được nửa câu đầu, lập tức cầm nửa cái bánh nướng lên ăn ngấu nghiến.
"Này ngươi..." Ngôn Thanh Li rụt tay lại. Nửa cái bánh đó là nàng ăn thừa, giờ bị thiếu niên này gặm ngon lành, nàng thấy hơi ngượng.
Đã ăn rồi thì thôi, nàng đành lấy một túi nước đưa cho thiếu niên, rồi tự lấy một cái bánh ngồi cạnh hắn ăn.
Tinh Liên lầm bầm lời cảm tạ, sau một đêm nhặt xác, đốt thi thể, khuôn mặt tròn trắng trẻo của hắn giờ đã lem luốc, nhưng đôi mắt vẫn trong veo sáng ngời, khiến người ta nhìn vào liền quên hết mọi phiền muộn.
Ngôn Thanh Li không nhịn được nhìn hắn thêm vài lần.
"Ngươi nhìn ta làm gì? Sao không ăn?" Tinh Liên chớp mắt khó hiểu nhìn Ngôn Thanh Li, đôi mắt ướt nước, càng thêm đáng yêu. Hắn đã ăn hết nửa cái bánh, ngay cả vụn bánh trên tay cũng không tha.
Ngôn Thanh Li mỉm cười, "Không có gì, ta ăn không nổi." Cái bánh này vừa khô lại vừa cứng, không hiểu sao Tinh Liên lại ăn ngon lành như vậy.
"Ăn không nổi?" Mắt thiếu niên sáng lên, cầm lấy cái bánh Ngôn Thanh Li mới cắn hai miếng, "Vậy ta giúp ngươi ăn nhé." Nói xong, hắn liền cắn một miếng to ngay chỗ Ngôn Thanh Li vừa ăn, vẻ mặt thỏa mãn.
Ngôn Thanh Li ngẩn ra rồi bật cười.
Hành động thân mật như vậy, nếu là nam nhân khác làm, nàng nhất định sẽ cho rằng hắn đang trêu chọc mình. Nhưng ánh mắt tên ngốc này quá đỗi thuần khiết, khiến nàng không cảm thấy chút quá đáng nào.
Sau khi Tinh Liên ăn hết hai cái bánh nướng, một cái màn thầu và hai miếng bánh ngọt, Ngọc Trúc đã trở về.
Đêm qua Ngọc Trúc cùng Vu thị và những người khác quay về Lan Thương thành tìm quan sai cầu cứu, không tìm được quan sai, nhưng lại tìm được một đám võ sư mở võ quán, sáng nay đám võ sư này cũng bị chặn ở ngoài thành Lan Thương, nghe Ngọc Trúc kể lại sự việc liền nhiệt tình đến giúp đỡ.
Ngọc Trúc nhìn thấy Ngôn Thanh Li từ xa thì vội vàng nhảy xuống xe ngựa chạy đến, tỉ mỉ kiểm tra nàng một lượt mới yên tâm.
"ŧıểυ thư, vị công tử này là...?" Ngọc Trúc tưởng Tinh Liên là hộ vệ Ninh Thiên Lân phái đến bảo vệ Ngôn Thanh Li, nhưng nhìn hắn mặc đạo bào, tuổi còn nhỏ, lại hơi nghi ngờ.
Ngôn Thanh Li kể lại chuyện đêm qua cho Ngọc Trúc nghe, Ngọc Trúc biết được Tinh Liên đã cứu ŧıểυ thư nhà mình thoát khỏi nguy hiểm liền trịnh trọng hành lễ cảm tạ Tinh Liên khiến thiếu niên sợ hãi lùi lại, xua tay nói không phải hắn cứu Ngôn Thanh Li, mà là Ngôn Thanh Li cứu hắn.
Ngọc Trúc và Tinh Liên đang tranh luận xem rốt cuộc ai cứu ai thì Ngôn Thanh Li quay sang an ủi Vu thị đang khóc nức nở bên đống lửa.
Ngôn Thanh Li lấy ra một miếng ngọc bội đưa cho Vu thị, mím môi nói: "Xin lỗi, người quá đông không thể chôn cất từng người, trời lại nóng thi thể không nên để lâu nên chỉ có thể hỏa táng tại chỗ."
Vu thị run rẩy vuốt ve miếng ngọc bội, đôi mắt sưng đỏ vì khóc, "Đa tạ Cố cô nương đã không để lão gia nhà ta phơi thây nơi hoang dã, thiếp thân vô cùng cảm kích." Nàng định quỳ xuống tạ ơn: "Nếu không có Cố cô nương, thiếp thân và Phong Nhi giờ này chắc cũng mất mạng rồi."
"Mau đứng lên, ra ngoài phải giúp đỡ lẫn nhau, không cần khách sáo." Ngôn Thanh Li vội vàng đỡ Vu thị dậy.
Nàng cũng từng trải qua nỗi đau mất nhà, rất hiểu tâm trạng của Vu thị, "Sau này ngươi có dự định gì không?"