"Ngươi…" Thiếu niên kinh ngạc chỉ vào Ngôn Thanh Li.
Ngôn Thanh Li nhún vai, "Ta nói tha cho hắn mạng chó, nhưng hắn không thừa nhận mình là chó."
Thiếu niên ngây người, cảm thấy hình như cũng đúng.
"...Nhưng giết người dù sao cũng không đúng."
"Hắn và đồng bọn vừa giết ba mươi mấy người của chúng ta, loại ác đồ này chết chưa hết tội." Ngôn Thanh Li thấy chủy thủ này khá tốt, có thể dùng phòng thân, nên lau qua trên người tên chết rồi cất đi.
"Hắn giết người là ác đồ, vậy ngươi vừa giết hắn, chẳng phải cũng là ác đồ sao?"
"Thì sao?" Ngôn Thanh Li liếc nhìn thiếu niên, "Ngươi mà còn cử động, nọc rắn sẽ lan ra khắp người."
Thiếu niên không dám động đậy, ngoan ngoãn ngồi xuống đất, "Ngươi sẽ cứu ta."
Ngôn Thanh Li thấy thú vị, "Ồ? Nhìn ra ta là đại phu?"
Thiếu niên lắc đầu, "Sư phụ nói ta xuống núi lần này sẽ gặp nạn, nhưng sẽ có quý nhân đến cứu. " Thiếu niên nhìn chằm chằm Ngôn Thanh Li: "Ngươi chính là quý nhân đó."
Ngôn Thanh Li chấn động toàn thân.
"Sao ngươi biết ta là quý nhân?"
Thiếu niên cụp mắt xuống, ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên khuôn mặt, hàng mi dài rậm như cánh quạt nhỏ in bóng xuống, "Thiên cơ bất khả lộ."
"Nói cho ta thì ta sẽ cứu ngươi."
Thiếu niên không hé răng.
Ngôn Thanh Li quay người bỏ đi, được vài bước, thiếu niên vẫn không gọi nàng lại, nàng quay đầu nhìn, hắn vẫn ngồi yên tại chỗ, ánh mắt trong veo như suối nguồn trong vắt, lại như chú thỏ trắng nhỏ tinh khiết vô ngần khiến người không nỡ bỏ mặc.
Ngôn Thanh Li thở dài rồi quay lại, ném cho thiếu niên một viên thuốc, "Ăn đi, hộ tâm mạch trước đã."
Thiếu niên ngoan ngoãn nuốt xuống.
Ngôn Thanh Li hơi cạn lời, không sợ là độc dược sao?
Nọc rắn đã lan đến gần đầu gối, Ngôn Thanh Li xé một mảnh vải từ vạt áo, buộc chặt phía trên đầu gối thiếu niên. May mà gặp được nàng, nếu chậm thêm nửa canh giờ nữa thì thiếu niên này khó mà qua khỏi.
Nàng cúi đầu hút nọc độc ra.
Nam nữ xa lạ thân mật da thịt như vậy, dù là cứu mạng cũng không ổn, nhưng thiếu niên không hề ngượng ngùng, trong mắt trong veo chỉ có sự tò mò.
"Làm vậy ngươi sẽ không trúng độc sao?"
Ngôn Thanh Li không để ý đến hắn, nhổ nọc độc ra rồi tiếp tục, lặp lại vài lần, đến khi máu chảy ra từ vết thương không còn màu đen, nàng dùng chủy thủ rạch một đường hình chữ thập lên vết cắn, cẩn thận nặn ra, đến khi máu đỏ chảy ra mới dùng vải sạch băng bó lại cho thiếu niên.
"Được rồi, tạm thời như vậy đã."
Thiếu niên cử động chân, quả nhiên có thể cử động được, hắn đứng dậy, định nói lời cảm tạ thì đột nhiên biến sắc, "Có người đến, rất đông."
Ngôn Thanh Li lập tức hiểu ra là đám tàn binh kia, quả nhiên vừa dứt lời, nàng đã nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn từ xa đến gần.
"Vậy thì mau đi thôi, còn đứng ngây ra đó làm gì?"
Thiếu niên khó hiểu, "Tại sao phải đi?"
Ngôn Thanh Li chỉ vào thi thể tên mặt sẹo dưới đất, "Bọn họ là cùng một bọn, ngươi không đi ta đi đấy."
Nói xong, nàng liền chạy thật xa, tưởng thiếu niên sẽ theo sau, nhưng quay đầu lại thì thấy hắn vẫn đứng im tại chỗ, đã bị mười mấy tên cướp vây quanh.
Đám cướp thấy tên mặt sẹo đã chết, liền coi thiếu niên là đồng bọn của Ngôn Thanh Li, "Tên nhóc này đi cùng nữ nhân kia, giết nó!"
Thiếu niên vội vàng giải thích, "Không phải, chúng ta không phải cùng một bọn, nàng là ân nhân cứu mạng của ta."
Câu này còn tệ hơn không nói, đám cướp càng thêm chắc chắn hắn và Ngôn Thanh Li là một phe, vung đao xông lên.
Ngôn Thanh Li nấp ở xa quan sát, trong lòng hối hận vô cùng, sớm biết thế đã không cứu tên ngốc này, đúng là uổng công, nếu không vì cứu hắn mà chậm trễ, giờ nàng đã chạy xa rồi.
Nàng nghĩ thiếu niên sẽ bị chém thành thịt vụn, nhưng lại thấy hắn đứng tấn, xoay người một vòng, vững vàng đứng thẳng.
Chiêu thức của hắn rất kỳ lạ, nhìn thì chậm rãi nhẹ nhàng, nhưng lại tay không đánh ngã đám cướp xông lên, mỗi lần đánh ngã một tên lại nói một câu: "Đắc tội, ta không thể để các ngươi đi qua."