Phó Gia Rất Cưng Chiều Vợ Mình!

Chương 7: Cô ấy đeo nhẫn cưới (1)

Trước Sau

break

Sau khi tìm thấy chiếc nhẫn, Thẩm Tri Tâm liền vui vẻ trở về Mai Viên. Cái hôm Thẩm Tri Tâm gây náo loạn ở đám cưới đã đắc tội với cả nhà họ Phó. Để dập tắt sự phẫn nộ của mọi người, Phó Thừa Cảnh đã đưa ra lời hứa hẹn và thế là hai người chuyển từ nhà họ Phó đến Mai Viên.

Bước vào Mai Viên, nhìn những cảnh vật quen thuộc nơi đây, Thẩm Tri Tâm không khỏi ngỡ như trong mơ.

Nơi đây từng có lúc đối với cô mà nói, nó chẳng khác nào hầmn gục trần gian, mà vô số lần cô muốn thoát khỏi.

Nghĩ đến cái kiếp hoang đường và ngắn ngủi ấy, cô lại bắt đầu xem xét lại những lựa chọn của mình. So với Tống Dịch An mang lòng lang dạ thú, Phó Thừa Cảnh thực ra không đáng sợ đến vậy, một người giết cô, một người vì cô mà chết.

Nói đi cũng phải nói lại, trong thời gian hôn nhân còn tồn tại, cô đã làm rất nhiều chuyện quá đáng nhưng Phó Thừa Cảnh chưa bao giờ động đến một ngón tay của cô.

Chỉ là, mỗi lần cô chạy trốn, thái độ của người đàn ông ấy đối với cô lại càng thêm lạnh nhạt. Phó Thừa Cảnh đã vô số lần ngăn cản cô gặp Tống Dịch An và nói rằng hắn ta không có ý tốt.

Thẩm Tri Tâm không những không nghe lọt tai, mà còn ngày càng chán ghét Phó Thừa Cảnh. Sự căng thẳng ấy còn đến nỗi, về sau hai người như nước sôi lửa bỏng.

Cuối cùng, Phó Thừa Cảnh đã chết. Trước khi chết, anh ấy khẽ thì thầm bên tai cô.

“Tri Tâm, sau này anh có thể không bảo vệ được em nữa, em vạn sự phải cẩn thận.”

Cho đến chết, anh ấy vẫn còn nghĩ đến sự an nguy của cô. Thẩm Tri Tâm à Thẩm Tri Tâm, trách không được nhiều người nói cô, dù tim có bằng sắt cũng nên phải làm ấm rồi!

Vào đến sảnh, dì Hồng nói: “Thiếu phu nhân, đây là canh giải nhiệt và bữa tối đã chuẩn bị sẵn cho cô.”

Thẩm Tri Tâm uống canh giải nhiệt, nói: “Phó Thừa Cảnh đâu ạ? Anh ấy không dùng bữa tối với cháu sao?”

“Ngài ấy đang bận công việc, vả lại, buổi tối còn cần phải đến chỗ lão thái thái để tạ tội, có lẽ ngài ấy sẽ không về dùng bữa.”

Tạ tội, lời này của dì Hồng rõ ràng là cố ý nói cho cô nghe. Lỗi lầm cô gây ra lại để Phó Thừa Cảnh - người  vốn đã bận rộn công việc phải giúp cô giải quyết, nhưng thứ cô dành cho anh ấy vĩnh viễn là ánh mắt chán ghét.

Nghĩ vậy, thức ăn trong miệng cô cũng trở nên vô vị, ăn được vài miếng cô liền đặt đũa xuống.

“Sao vậy thiếu phu nhân? Món ăn này có vấn đề gì sao?”

Mắt Thẩm Tri Tâm đỏ hoe.

“Cô không nên vậy chứ, đây là đầu bếp do chủ tử đặc biệt mời đến theo khẩu vị của cô, có cần tôi bảo đầu bếp làm lại không?”

“Không cần đâu, cảm ơn dì Hồng, cháu ăn no rồi.”

Thẩm Tri Tâm dùng bữa xong liền trực tiếp lên lầu, và đi thẳng đến phòng ngủ của cô và Phó Thừa Cảnh. Căn phòng được thiết kế đơn giản mà không mất đi sự ấm cúng.

Mọi thiết kế ở đây đều hoàn toàn phù hợp với sở thích của cô, có thể thấy, người thiết kế đã bỏ ra không ít tâm tư. Phó Thừa Cảnh đã đến nhà họ Phó, anh sẽ khó tránh khỏi bị lão thái thái trách mắng. Nhưng cô đã làm ra chuyện xấu như vậy nên cũng không còn mặt mũi nào mà đi theo.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc