Tống Dịch An bị sự thay đổi thái độ của Thẩm Tri Tâm đánh cho trở tay không kịp. Phải biết rằng, mẹ của Thẩm Tri Tâm có rất nhiều tài sản dưới danh nghĩa của bà ấy, nếu không hành động sớm mà bí mật này mà bị Thẩm Tri Tâm biết được, thì sẽ hỏng bét!
“Tôi vốn dĩ thô lỗ mà, anh không biết sao? Nói thật cho anh biết, tối qua tôi và Phó Thừa Cảnh đã ngủ với nhau rồi…”
Nghe vậy, Tống Dịch An sững sờ tại chỗ. Cách đó không xa, Vân Thâm nhìn bóng lưng chủ tử mà không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Hôm qua, rõ ràng Thẩm Tri Tâm đã quỳ cả đêm trong Phật đường. Làm sao mà cô ta có thể ngủ với chủ tử được, cô gái này đúng là quen nói dối!
“Ngủ… ngủ rồi? Tri Tâm, em… em không phải nói sẽ giữ mình vì anh sao?”
Tống Dị An trông có vẻ bị đả kích nặng nề. Thẩm Tri Tâm ném cho anh ta một nụ cười giả tạo, hai tay cô chống nạnh, bá đạo nói:
“Giữ thân vì anh, cái loại lời nói dối ấy mà anh cũng tin à? Anh nghĩ tại sao hôm qua tôi gây rối đám cưới mà Phó Thừa Cảnh không tìm tôi tính sổ? Đương nhiên là vì tôi đã trao cho anh ấy thứ quan trọng nhất của tôi. Và cũng là sau đêm qua, tôi mới xác định Phó Thừa Cảnh mới là người đàn ông tôi cần tìm.”
“Đẹp trai thì khỏi nói, kỹ thuật còn tốt nữa, tôi hoàn toàn bị anh ấy chinh phục rồi, bây giờ tôi muốn cùng anh ấy sống thật tốt, xin anh đừng đến quấy rầy tôi nữa! Nếu anh còn đến làm phiền tôi mà để Phó Thừa Cảnh biết được, anh ấy sẽ khiến anh ăn không nổi đâu!”
“Tri Tâm, em…”
Tống Dịch An bị mắng đến mức mặt mày tím tái. Phó Thừa Cảnh là người mà hắn ta có ăn cả vạn lá gan báo cũng không dám chọc vào, hắn chỉ dám lén lút gặp Thẩm Tri Tâm.
Cái câu “kỹ thuật tốt, bị chinh phục hoàn toàn” khiến người đàn ông vừa rồi còn tỏa ra khí chất u ám bỗng sững sờ. Vân Thâm rõ ràng thấy được, vành tai chủ tử đã ửng đỏ! Thẩm Tri Tâm à Thẩm Tri Tâm, cô đúng là cái gì cũng dám nói!
Thẩm Tri Tâm không hề nể nang mà mắng: “Còn không mau cút!”
Tống Dịch An rất không cam lòng, hắn luôn cảm thấy Thẩm Tri Tâm ngu ngốc như vậy, sao thái độ lại đột ngột thay đổi lớn đến thế? Chắc chắn có nội tình bên trong.
“Phó Thừa Cảnh, anh đến rồi!”
Bỗng, Thẩm Tri Tâm giả vờ vui vẻ vẫy tay về phía xa. Thấy vậy, Tống Dịch An làm chuyện xấu nên chột dạ, hắn còn chưa kịp xác minh đã ba chân bốn cẳng chạy trốn mất.
“Phì!”
Thẩm Tri Tâm nhìn theo bóng lưng đó rồi khinh bỉ nhổ nước bọt. Đối với kẻ đã ra tay giết mình, chỉ cần nghe đối phương nói chuyện thôi, cô cũng đã căm hờn đến nghiến răng nghiến lợi.
Cô vừa trọng sinh và còn rất nhiều chuyện chưa sắp xếp xong. Đợi cô bận rộn xong xuôi thì sẽ từ từ mà xử lý hắn ta!
Không kịp nghĩ nhiều, Thẩm Tri Tâm tiếp tục cúi đầu tìm kiếm chiếc nhẫn kim cương kia. Trời đang dần tối, nếu không tìm thấy chiếc nhẫn, e rằng ngay cả mặt Phó Thừa Cảnh cô cũng không gặp được!
Sau bụi tường vi, Vân Thâm nhìn cơn giận đang dần tan biến của chủ tử. Đôi mắt sâu thẳm của ngài ấy vẫn luôn dõi theo Thẩm Tri Tâm đang lục lọi trong bụi cỏ. Thấy Thẩm Tri Tâm vì tìm nhẫn mà chịu khổ như vậy, Vân Thâm hả hê nói:
“Thưa ngài, Thẩm Tri Tâm căn bản không thể tìm thấy nhẫn đâu, dù sao thì hôm qua…”
Chưa kịp dứt lời, hắn ta đã bị Phó Thừa Cảnh quăng cho một ánh mắt giết người, rõ ràng trời nắng chang chang, nhưng xung quanh hắn lại lạnh đến mức khiến người ta rùng mình.
Phó Thừa Cảnh chỉ tay về phía bãi cỏ cách Thẩm Tri Tâm chưa đầy hai mét và nói: “Ai nói cô ấy không tìm thấy, chiếc nhẫn rõ ràng ở ngay đó.”
“Haha, chủ tử, ngài đúng là đãng trí thật, chiếc nhẫn đã được tôi tìm…”
Lại chưa để hắn nói xong, hắn đã bị một ánh mắt giết người khác truyền đến khiến Vân Thâm lập tức gật đầu lia lịa.
“Chủ tử nói đúng, ngài nói nhẫn ở đó thì ở đó!”
Cùng lúc đó, theo động tác ném của Vân Thâm, một chiếc nhẫn màu bạc lấp lánh dưới ánh mặt trời rơi xuống bãi cỏ. Không lâu sau, tiếng reo của cô gái kia vang lên.
“Nhẫn! Tôi tìm thấy rồi, tôi tìm thấy nhẫn rồi!”
“Ha ha ha! Tốt quá rồi, tôi biết mà, chỉ cần cô thành tâm nhất định sẽ tìm thấy!”
“Phó Thừa Cảnh, bây giờ anh tin tôi rồi chứ?”
“Ôi chao, nắng gắt quá, bụng tôi đói meo rồi, tôi phải về nhanh thôi!”
Vân Thâm gọi một cuộc điện thoại: “Alo, dì Hồng à? Dì chuẩn bị cho thiếu phu nhân chút canh giải nhiệt và đồ ăn thịnh soạn nhé. Sau khi dùng bữa xong, dì hãy mời chuyên gia làm đẹp đến phòng thiếu phu nhân để chăm sóc da sau khi phơi nắng cho cô ấy.”
“Thiếu phu nhân đâu cần làm gì mà lắm chuyện thế?”
Dì Hồng không khỏi than phiền một câu. Vân Thâm nhìn bóng lưng Phó Thừa Cảnh đã đi xa rồi lại nói: “Đây đều là ý của ngài Phó.”