Khi cô vừa quay người lại, thì thấy thằng đàn ông mà đời này cô không muốn gặp nhất, Tống Dịch An!
“Tri Tâm, em tìm gì ở đây thế?”
Thấy cô quay lại, Tống Dị An tiến lên định nắm lấy tay Thẩm Tri Tâm. Cùng lúc đó, cô cảm nhận được luồng khí tức quanh mình khác lạ so với ban nãy. Hình như, Phó Thừa Cảnh cũng xuất hiện, chỉ là anh đang ẩn mình ở nơi cô không nhìn thấy.
Cô đột ngột rụt tay lại, lùi về phía sau vài bước và cảnh giác nhìn người đàn ông trước mặt. Kiếp trước, bốn năm tình cảm chân thành của cô, tất cả đều đổ sông đổ biển!
Vì Tống Dịch An mà cô đối đầu với Phó Thừa Cảnh khắp nơi và đã làm bao chuyện không thể tha thứ!
Mà người đàn ông cô căm ghét nhất - Phó Thừa Cảnh - lại là người luôn cẩn trọng từng li từng tí và vì cô mà bỏ mạng.
Con người ta ấy mà, phải chết một lần mới biết thứ mình gặp là người hay là quỷ!
Thấy Thẩm Tri Tâm cảnh giác nhìn mình, trong mắt Tống Dịch An lóe lên một tia dị thường. Không phải hôm qua cô ta vừa gây rối ở đám cưới, mục đích là để ly hôn và ở bên hắn ta sao?
Trong mắt Tống Dịch An, Thẩm Tri Tâm chỉ có khuôn mặt xinh đẹp, nhưng lại ngu hơn cả heo, người như vậy làm sao xứng với hắn ta! Trong lòng nghĩ vậy, nhưng miệng hắn ta vẫn nói: “Tri Tâm, em sao vậy?”
Lúc này, trọng tâm của Thẩm Tri Tâm hoàn toàn không nằm ở Tống Dị An, cả đầu cô đều đang nghĩ, nếu lần này lại bị Phó Thừa Cảnh hiểu lầm, thì mối quan hệ tin tưởng giữa họ sẽ không bao giờ có thể hàn gắn được nữa!
Cô lạnh lùng liếc nhìn người đàn ông trước mặt, sự nhiệt tình như trước của cô đã không còn.
“Tôi không sao cả. Vì tôi đã kết hôn với Phó Thừa Cảnh nên anh không nên đến tìm tôi nữa, tôi không muốn anh ấy sẽ hiểu lầm.”
“Tri Tâm.”
Tống Dị An còn tưởng Thẩm Tri Tâm chỉ đang giận dỗi và hắn liền tiến lên dỗ dành. Cách đó không xa, sau bụi tường vi, có đôi mắt sâu thẳm nào đó lóe lên một tia hàn quang.
Vân Thâm đứng sau người đàn ông, rõ ràng hắn ta cảm nhận được luồng khí tức chết chóc cận kề ập tới!
Nhưng nào ngờ, Thẩm Tri Tâm lại lùi thêm một bước, dường như cô rất ghét sự gần gũi của Tống Dịch An.
“Anh điếc à? Tôi bảo anh tránh xa tôi ra, anh không nghe thấy sao? Với lại, bây giờ tôi đã kết hôn rồi, anh có thể đừng gọi thân mật như vậy được không, ghê lắm!”
“Ghê lắm? Em nói tôi ghê tởm?”
Tống Dị An hoàn toàn không ngờ Thẩm Tri Tâm lại đột ngột thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ như vậy.
“Đúng vậy! Chúng ta đã chia tay thì nên cắt đứt sạch sẽ!”
“Tri Tâm, em sao vậy? Hôm qua, trước khi kết hôn em không nói như vậy. Em nói muốn Phó Thừa Cảnh ghét em để sớm ly hôn, lúc đó em sẽ quay lại với anh, em quên rồi sao?”
Sau bụi tường vi, bàn tay người đàn ông buông thõng đã nắm chặt thành quyền, gân xanh trên trán anh cũng nổi rõ. Vân Thâm thầm nhủ trong lòng, Thẩm Tri Tâm à Thẩm Tri Tâm, cô lăng nhăng trước hôn nhân thì thôi đi, sau hôn nhân cũng ngoại tình, cô đúng là to gan thật!
Chuyện này mà để Phó Thừa Cảnh bắt được quả tang, thì ngài ấy sẽ không bỏ qua như chuyện gây rối ở đám cưới hôm qua đâu!
“Anh nói bậy! Hôm qua là hôm qua, hôm nay là hôm nay. Anh lấy lời nói hôm qua để yêu cầu tôi hôm nay, không phải quá nực cười sao?”
“Tri Tâm, em nói chuyện sao lại… thô lỗ thế…”