Đến lúc mấu chốt nhưng cô lại nghẹn lời, cô nghẹn là vì ánh mắt sâu thẳm của Phó Thừa Cảnh.
“Một đêm đã nghĩ rõ ràng? Em nghĩ tôi còn tin trò của em sao?”
Khóe môi của người đàn ông lạnh lùng khẽ nhếch lên. Nghe vậy, Thẩm Tri Tâm nhất thời nghẹn ứ trong lòng.
“Vậy làm thế nào anh mới chịu tin lời em nói là thật?” Cô ngẩng đầu lên nhìn, lúc ấy bốn mắt nhìn nhau.
Đôi mắt ưng của Phó Thừa Cảnh nhìn chằm chằm cô, dường như anh đang muốn nhìn thấu mục đích hành động vừa rồi của cô.
“Trừ khi em tìm được chiếc nhẫn…”
Nghe anh nói vậy, lòng Thẩm Tri Tâm chợt nguội lạnh. Hôm qua trong lễ cưới, cô không chỉ tự làm mình xấu hổ trước mặt mọi người, mà còn tự mình vứt cả nhẫn cưới đi.
Quan trọng là cô đã một lòng không muốn kết hôn, lúc ném chiếc nhẫn, cô đã tốn rất nhiều công sức. Nhà họ Phó có bao nhiêu người hầu, họ tìm kiếm lâu như vậy mà vẫn không thấy, địa điểm cưới lớn như thế thì biết tìm ở đâu?
Thế nhưng, nếu đây là cách duy nhất để Phó Thừa Cảnh tin cô, vậy thì cô… .
“Được, đây là anh nói đấy nhé, nếu em tìm thấy thì anh nhất định phải tin em một lần.”
Cô trợn tròn mắt nói với anh một cách nghiêm túc.
Phó Thừa Cảnh không đồng ý cũng không phản đối, anh chỉ quay người rời đi.
Thẩm Tri Tâm nhìn bóng lưng anh rồi gọi với theo: “Phó Thừa Cảnh, đừng quên lời hứa của anh! Em nhất định sẽ tìm lại chiếc nhẫn!”
Ở phía khác góc hành lang, một người đàn ông mặc vest đen nhìn thấy Phó Thừa Cảnh đi về phía mình, hắn cúi người cung kính nói: “Thưa ngài, hôm qua Thẩm Tri Tâm đã làm loạn hôn lễ, cô ấy đã gây ầm ĩ khắp thành, lão thái thái cũng giận không nhẹ, ngài xem chuyện này…”
“Tôi sẽ xử lý.”
“Thưa ngài, Vân Thâm mạo muội nói một lời, Thẩm Tri Tâm sẽ không chịu bỏ qua đâu, ngài thực sự nghĩ cô ấy vì muốn có được sự tin tưởng của ngài mà đi tìm nhẫn sao? Cô ta rõ ràng là một kẻ nói dối! Nhân lúc chưa đăng ký kết hôn, ngài hối hận vẫn còn kịp…”
Chưa kịp dứt lời, người đàn ông ấy đã bị ánh mắt sắc lạnh như dao của Phó Thừa Cảnh quét qua.
“Câm miệng!”
Mỗi lần, có người nhắc đến những điều không hay về Thẩm Tri Tâm trước mặt Phó Thừa Cảnh, tất cả đều bị ánh mắt lạnh lẽo của anh tự động đẩy lùi. Vân Thâm thực sự không hiểu, thiên hạ có biết bao nhiêu cô gái tốt, vì sao Phó Thừa Cảnh đều không để mắt tới, mà lại để mắt tới một Thẩm Tri Tâm!
Hiện tại, mặt trời vẫn còn chói chang.
Trên bãi cỏ xanh mướt, có một cô gái đang cúi lưng tìm kiếm gì đó trong bụi cỏ. Trời hè oi ả, nhiệt độ ba mươi bảy, ba mươi tám độ C khiến người ta khó lòng chịu nổi.
Huống chi, cô gái ấy đã tìm từ chín giờ sáng đến giờ đã là ba rưỡi chiều rồi vẫn không tìm thấy gì. Chỉ trách lúc đó đầu óc cô bị úng nước nên mới vứt chiếc nhẫn kim cương hạt bồ câu năm carat, mà Phó Thừa Cảnh đã đặt làm riêng cho cô!
Bây giờ tìm lại quả thực muốn lấy mạng cô!
Mồ hôi làm tóc cô ướt sũng bết lại, má cũng đỏ ửng vì nắng, trước mắt cô cũng bắt đầu xuất hiện đom đóm. Quần áo cô cũng không biết đã ướt bao nhiêu lần vì mồ hôi.
Cô hầu gái đứng bên cạnh nói: “Thưa cô, ở đây quá nắng mà cô lại không che ô, cứ thế này thì da cô sẽ bị cháy nắng mà bong tróc đấy ạ!”
Mặc dù nhà họ Phó không ai thích Thẩm Tri Tâm vô duyên vô cớ như vậy, nhưng cô ấy dù sao cũng là người mà thiếu gia để mắt tới thì đành chịu. Nếu cô ấy bị say nắng mà ngất đi hoặc bị xảy ra chuyện gì thì bọn họ sẽ bị thiếu gia tính sao?
Cũng không biết Thẩm Tri Tâm bị chập mạch chỗ nào, mà cô dành thời gian tìm chiếc nhẫn mấy tiếng đồng hồ ở đây, đến ngay cả bữa trưa cũng không ăn.
“Che ô sẽ ảnh hưởng tầm nhìn, bây giờ nhiệt độ đã dần hạ xuống rồi, nếu cô thấy nóng thì cứ về trước đi.”
Phó Thừa Cảnh là người nói lời giữ lời, anh đã nói tìm thấy nhẫn thì sẽ tin cô, vậy thì cô phải tìm cho ra bằng được. Không đúng, cô nhớ hôm qua đại khái là ném về hướng này mà sao lại không tìm thấy nhỉ? Chẳng lẽ là do người khác đi qua vô tình đá chiếc nhẫn sang chỗ khác rồi sao?
Nghĩ vậy, Thẩm Tri Tâm quyết định đổi chỗ tìm.
“Tiểu Vi, cô cứ tìm ở đây, tôi sang bên kia tìm.”
“Vâng!”
Nói xong, Thẩm Tri Tâm đi sang một bức tường đầy hoa hồng dây, cô cúi đầu, mắt không chớp mà chăm chú tìm kiếm. Đột nhiên, một bóng người xuất hiện ngay phía sau lưng cô.