Bóng lưng người đó lúc này đang đứng lẻ loi dưới gốc cây tùng cao vút trong vườn, thân hình anh cao ráo, lưng thẳng tắp như những cái cây xung quanh anh vậy.
Nhìn từ xa, dưới hàng lông mày rậm ẩn chứa không ít nỗi sầu muộn, chưa đến gần ta đã có thể cảm nhận được khí chất lạnh lẽo toát ra từ toàn thân anh. Bên ngoài cũng có rất nhiều lời đồn đại về anh.
Có người nói anh thủ đoạn tàn nhẫn làm việc không kể tình cảm, cũng có người nói anh đa mưu túc trí, không ai đoán được suy nghĩ của anh. Chính vì quá sợ hãi anh nên Thẩm Tri Tâm vẫn luôn sợ sệt không dám lại gần.
Kết hôn ba năm, cô đã làm vô số chuyện hồ đồ, và cứ nghĩ anh sẽ tức giận ly hôn vì những chuyện ấy. Vậy mà ai ngờ, anh lại vì cô mà mất mạng.
Bỗng giác, mắt cô cay cay: "Phó Thừa Cảnh!"
Khi nghe thấy tiếng cô, người đàn ông ấy lập tức càng quay lưng ngoảnh mặt về phía cô. Thật ra lỗi cũng là do cô tự chuốc lấy, với những lỗi lầm cô đã gây ra cũng đủ để chết cả ngàn lần.
"Phó Thừa Cảnh, chuyện hôm qua cho em xin lỗi, em không nên ở trong hôn lễ mà..."
Lần này, cô định xin lỗi anh thật đàng hoàng, nhưng Phó Thừa Cảnh hoàn toàn không để ý đến cô, thậm chí, đến cái liếc mắt cho cô cũng không có mà định nhấc chân bỏ đi.
Thẩm Tri Tâm nóng ruột đuổi theo, cô chạy đến trước mặt Phó Thừa Cảnh và dang hai tay ra như chữ nhất chặn đường anh. Nhìn gần như vậy, ngũ quan của Phó Thừa Cảnh được cô nhìn thấy rõ mồn một.
Ngay cả kiếp trước, Thẩm Tri Tâm cũng phải thừa nhận Phó Thừa Cảnh rất đẹp trai. Dưới hàng lông mày rậm là đôi mắt sâu thẳm hút hồn, mà thường chỉ cần liếc nhìn người khác một cái là đủ khiến người ta khiếp sợ.
Sống mũi cao khiến ngũ quan của anh trông càng thêm góc cạnh. Xuống nữa là đôi môi mỏng của anh.
Anh luôn rất ít nói, đa phần anh chỉ im lặng. Nói trắng ra, anh cũng chỉ mới hai mươi bảy tuổi nhưng tính cách lại điềm tĩnh như đá.
Ít cười, cương quyết, dứt khoát là những từ để miêu tả anh. Không biết sao khi nghĩ đến lời dì Hồng nói, anh đã đứng canh cô ngoài Phật đường cả một ngày một đêm, mà tim cô không kìm được đập nhanh. Mặt cô cũng nhanh chóng đỏ bừng lan đến tận vành tai.
Vì quá đỗi hổ thẹn trong lòng nên Thẩm Tri Tâm không kìm được cảm xúc mà nghẹn ngào bật khóc.
“Phó Thừa Cảnh, em biết mình sai rồi, các trưởng bối bắt em quỳ, em cũng chấp nhận. Em cũng muốn xin lỗi anh, muốn nói một tiếng xin lỗi.”
Phó Thừa Cảnh cau mày, dường như anh hoàn toàn không tin cô muốn nhận lỗi. Anh lạnh lùng nói: "Nói xong chưa?"
"Dạ?"
Thẩm Tri Tâm hơi ngớ người, sao anh lại có vẻ như không tin cô chút nào vậy?
Mà nói đi cũng phải nói lại, trước đây cô vốn đã tai tiếng đầy mình, nói dối anh là chuyện thường ngày, chắc hẳn lần này anh sẽ không nghĩ cô cũng đang nói dối chứ?
“Nói xong rồi thì tránh ra.”
Từ nãy đến giờ, giọng điệu của anh vô cùng lạnh nhạt,
thậm chí, anh còn không thèm liếc nhìn cô lấy một cái. Điều này khiến cô không thể liên hệ Phó Thừa Cảnh đã chết vì cô với Phó Thừa Cảnh đang thờ ơ trước trước mặt cô lúc này.
Nhất định là anh ấy giận rồi, vì từ lúc cô đến gần anh, cô đã cảm nhận được áp lực trong vòng năm mét quanh anh. Thế nhưng, lần này cô sẽ không sợ hãi mà lùi bước như trước nữa.
Thẩm Tri Tâm kéo tay Phó Thừa Cảnh, cô bỏ qua sự kinh ngạc thoáng qua trong mắt anh và nói một cách nghiêm túc.
“Phó Thừa Cảnh, trước đây đều là em sai, giờ em đã suy nghĩ kỹ ở trước Phật đường rồi. Vì chúng ta đã kết hôn, chuyện sau này em sẽ…”