Phó Gia Rất Cưng Chiều Vợ Mình!

Chương 8: Cô ấy đeo nhẫn cưới (2)

Trước Sau

break

Phơi nắng cả ngày dưới trời nắng gắt, khắp người cô đều có mùi mồ hôi nên Thẩm Tri Tâm bước vào phòng tắm. Khi cô tắm rửa sạch sẽ xong, chuyên gia làm đẹp được người hầu gái dẫn vào.

“Thiếu phu nhân, hôm nay cô đã phơi nắng lâu như vậy, đây chuyên gia làm đẹp đến để chăm sóc da sau khi phơi nắng cho cô.”

Thẩm Tri Tâm không khỏi nghĩ đến vẻ mặt lạnh lùng của Phó Thừa Cảnh hôm nay, hỏi:

“Là Phó Thừa Cảnh bảo cô đến sao?”

Chuyên gia làm đẹp nở một nụ cười lịch sự, người ấy nhớ đến lời dặn dò đặc biệt của Vân Thâm, nói: “Không phải.”

“Ồ.” 

Thẩm Tri Tâm thất vọng cúi đầu, cô đã gây rắc rối lớn như vậy mà còn dám mong đợi gì nữa chứ. Chuyên gia làm đẹp vừa chăm sóc da cho Thẩm Tri Tâm vừa khen ngợi: “Thiếu phu nhân, da của cô thật đẹp, mịn màng như da em bé vậy. Nó không tì vết, tóc cũng đen bóng mượt mà, hầy, thật khiến người ta phải ghen tị.”

Thẩm Tri Tâm đáp lại bằng một nụ cười, nhưng trong lòng lại càng thêm khó chịu. Kiếp trước, Phó Thừa Cảnh thích nhất là mái tóc dài của cô, nhưng cô

liền cố ý cắt tóc ngắn. Đoán Phó Thừa Cảnh thích khuôn mặt này nên cô liền cố ý trang điểm xấu xí, và cũng vì vậy, gu thẩm mỹ của cô ngày càng thấp kém.

Ngoài ngày cưới phải mặc váy cưới thì hầu như cô chưa bao giờ mặc váy trước mặt Phó Thừa Cảnh. Quần jean kết hợp áo phông đã là tốt lắm rồi, tệ hạihơn là cô thường xuyên mặc những bộ quần áo kỳ quái mua ở chợ và tự biến mình thành một trò cười.

Sau khi chăm sóc da xong, Thẩm Tri Tâm mở tủ quần áo ra xem, tất cả bên trong đều là những bộ quần áo mà Phó Thừa Cảnh đã cho người tỉ mỉ lựa chọn cho cô.

Kiếp trước, chỉ cần là đồ Phó Thừa Cảnh mua cho cô, cô không những không bao giờ mặc, mà còn xé nát cả tủ quần áo. Thật là không biết điều!

Nhìn ngắm xong, cô chọn một chiếc váy liền thân màu trắng, đây là mẫu trình diễn thời trang của Paris cách đây hai ngày. Chất liệu lụa tằm rất mềm mại, thiết kế lại phù hợp với vóc dáng và làn da của người châu Á, khi mặc lên người cô, nó càng tôn lên làn da trắng nõn và vóc dáng yêu kiều của cô.

Vén mái tóc dài ở thái dương ra sau gáy, rồi cố định nó bằng một chiếc kẹp tóc hình nơ màu xanh đậm. Tất cả đều để lộ khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết của cô. Thẩm Tri Tâm ngồi trước bàn trang điểm và lo lắng nhìn đồng hồ, đã mười giờ tối rồi. Phó Thừa Cảnh tối nay không về sao?

Khi đang nghĩ ngợi, bỗng dưới lầu truyền đến giọng nói của người hầu gái.

“Thưa ngài, ngài đã về.”

Cô không nghe rõ Phó Thừa Cảnh hỏi gì mà chỉ nghe người hầu gái đáp.

“Thưa ngài, thiếu phu nhân đã lên lầu nghỉ ngơi từ rất sớm rồi.”

Bỗng nhiên, Thẩm Tri Tâm không hiểu sao lại thấy căng thẳng, cô đi đến cửa và nghiêng tai lắng nghe. Quả nhiên, tiếng bước chân quen thuộc của người đàn ông ấy đang từ cầu thang đi về phía này.

Cho đến khi tiếng bước chân dừng lại trước cửa phòng cô. Phó Thừa Cảnh, tối nay… sẽ nghỉ ở đây sao?

Nhưng tiếng bước chân dừng lại một lúc, rồi không có động tác tiếp theo, Thẩm Tri Tâm chờ đợi có chút lo lắng. Phó Thừa Cảnh ở công ty vốn đã có thể tự mình gánh vác, vậy mà vẫn phải vì cô mà chịu trách móc của lão thái thái, lúc này, trong lòng anh chắc hẳn đầy khó chịu và không muốn gặp cô nhỉ?

Cô hít một hơi thật sâu, tay chạm vào tay nắm cửa rồi dùng sức một cái, ngay sau đó cánh cửa liền mở ra. Phó Thừa Cảnh đang định quay người thì nghe thấy động tĩnh, anh quay đầu lại với vẻ ngỡ ngàng.

Thẩm Tri Tâm mặc chiếc váy liền thân màu trắng mà anh đã cho người chọn, màu trắng rất hợp với khí chất của cô, tóc dài xõa vai càng để lộ khuôn mặt trái xoan xinh đẹp đến lạ thường. Lúc này, đôi mắt linh động kia không còn lảng tránh như thường ngày, mà ngẩn ngơ nhìn anh.

Có lẽ là do sự hối lỗi đã tích tụ quá lâu, khi nhìn thấy Phó Thừa Cảnh, mắt cô dần đỏ lên, trông vô cùng đáng thương. Nhìn khắp Nam Thành, nhan sắc của Thẩm Tri Tâm đều có thể xếp vào hàng đầu, càng không cần nói đến khi được trang điểm tỉ mỉ.

Nào ngờ, Phó Thừa Cảnh nhìn thấy bộ dạng này của cô, đôi mắt anh từng tấc biến thành băng tuyết.

“Đêm khuya rồi, đây là muốn đi đâu?”

Thẩm Tri Tâm lúc này mới hiểu ra, Phó Thừa Cảnh cho rằng cô cố ý ăn diện một phen, là vì nghĩ anh ấy tối nay không về nên muốn lén lút ra ngoài gặp Tống Dịch An?

“Em không muốn đi đâu cả, em chỉ đang đợi anh.” 

Cô mím môi, có chút dè dặt nói.

Đợi anh? Ánh mắt Phó Thừa Cảnh dò xét một phen, anh không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ đây là kế sách tạm thời của cô?

Thẩm Tri Tâm chỉ khi ở trước mặt Tống Dịch An mới thể hiện ra dáng vẻ của một cô gái nhỏ. Thấy người đàn ông ây không tiếp lời, Thẩm Tri Tâm đưa bàn tay trái ra trước mặt Phó Thừa Cảnh, và đưa chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út dưới ánh đèn chiếu rọi, khiến nó phát ra ánh sáng chói mắt rực rỡ.

“Phó Thừa Cảnh, ban ngày anh nói, nếu em tìm thấy nhẫn kim cương thì sẽ tin em một lần nữa, bây giờ em đã tìm thấy nhẫn rồi.”

Cô đắc ý mỉm cười với anh ấy, đây là lần đầu tiên Thẩm Tri Tâm mỉm cười với Phó Thừa Cảnh sau khi biết tin kết hôn. Khi cô cười, khóe miệng hai bên xuất hiện một lúm đồng tiền nhỏ trông thật trong sáng và đáng yêu.

Môi mỏng của Phó Thừa Cảnh khẽ động, anh không có bất kỳ phản hồi nào. Nhưng có một sự thật vang vọng trong lòng anh ấy rằng, Thẩm Tri Tâm đã đeo nhẫn cưới.

Bảo sao người ta tán anh mà anh không đổ, đúng ế bằng thực lực má ơi :]]

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc