Giữa mạt thế, nước trở thành một loại tài nguyên cực kỳ khan hiếm.
Vô cùng may mắn vì đã có dị năng của Lạc Quan Ninh, nguồn nước dùng để uống, nấu ăn và vệ sinh của ŧıểυ đội bọn họ đều không thành vấn đề, thậm chí nhờ thế mà thỉnh thoảng còn có thể trao đổi vật tư với ŧıểυ đội khác, là một trong những nguồn thu cố định của ŧıểυ đội.
Bởi vì vết thương ở bên hông, Lạc Quan Ninh không thể tắm rửa, chỉ đành qua loa lau mình bằng khăn mặt trước khi đi ngủ, rồi nằm xuống giường chuẩn bị nghỉ ngơi.
Để tiện đối phó với làn sóng zombie có thể gặp phải bất cứ lúc nào, kể cả lúc đi ngủ cậu cũng mặc đồng phục tác chiến.
Chất lượng giấc ngủ của cậu luôn rất tốt, nếu không có tình huống gì khẩn cấp, bình thường cậu có thể ngủ một giấc đến hừng đông, đúng giờ thức dậy chuẩn bị bữa sáng.
Nhưng mà tối nay lại không bình thường lắm.
Cảm giác nóng bức kỳ lạ.
Trăng rằm ngày tận thế như một chiếc gương thấm đẫm máu tươi, treo cao giữa màn đêm tối đen như mực, đến cả ánh trăng cũng là màu đỏ, xuyên qua song cửa sổ chiếu vào bên trong, mạ lên một lớp rỉ sét trong căn phòng.
Cũng không phải cơn đau từ miệng vết thương.
Giường gỗ thô ráp, thanh niên mặt mũi ôn hòa vô hại, dù đang ngủ say nhưng đôi mày lại gắt gao nhíu chặt, vầng trán trắng ngần phủ thêm một tầng mồ hôi lạnh, vài sợi tóc ướt đẫm uốn lượn bên sườn mặt xinh đẹp, làm cậu không hiểu sao trông có phần yếu ớt khó mà nói rõ được.
Cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ, cứ như có dòi đục xương bò trong cơ thể, bò ngổn ngang khắp cơ thể, cuối cùng lại tập trung dừng ở bộ ngực vô cùng mịn màng xinh đẹp bị bó trong lớp áo đen ôm sát người.
... Khó chịu quá.
Cuối cùng, cơ thể vô cùng khó chịu làm Lạc Quan Ninh khó mà nhịn được nữa, đột ngột tỉnh dậy từ trong giấc ngủ không yên, từ trên giường ngồi bật dậy.
Cậu đổ mồ hôi ướt đẫm người, dính nhớp rất khó chịu, thế mà cảm giác căng trướng kỳ lạ trước ngực lại hiển nhiên làm lu mờ cảm giác dính nhớp vô hại này.
Thanh niên không nhịn được cúi đầu kiểm tra ngực của mình, nhưng sau khi nương theo ánh trăng đỏ máu nhìn thấy rõ ràng, trong đôi mắt cụp xuống đó không khỏi thoáng qua vẻ kinh ngạc.
Không biết có phải cậu bị ảo giác không mà hình như ngực của cậu trướng to hơn bình thường một chút, đến mức chiếc áo bó thân căng thành một hình vòng cung trông gần như gợi tình.
Thậm chí hai đầu nhũ không hiểu sao cũng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà hơi cương cứng, gồ lên trên mặt vải, người khác có thể dễ dàng nhìn thấy rõ hình dạng hệt như quả đào xinh xắn, mê người kia.
Đầu ti e thẹn bị quần áo ma sát, chèn ép mà ngứa ngáy đau nhức, cảm giác căng trướng khó mà nói rõ quẩn quanh ở giữa.
Như thể có thứ gì đó nằm bên trong, chỉ đợi bị người khác dùng bàn tay, môi lưỡi nhào nặn nhấm náp nhũ thịt mềm mại không biết tại sao lại sưng lên này, chỉ có thế mới có thể ngăn được cảm giác ngứa ngáy đốt cháy ý chí con người n ày.
... Tình huống gì đây?
Dù người chậm tiêu như Lạc Quan Ninh, đối mặt với tình huống đột ngột của cơ thể như này cũng không khỏi đỏ ửng hai tai, vô cùng sửng sốt, theo bản năng cắn chặt môi.
Bên tai đột nhiên vọng lại tiếng nữ chính nhắc nhở cậu ban sáng.
...
Không phải đó chứ!
Biến cố vẫn chưa xuất hiện trong nguyên tác làm Lạc Quan Ninh cảm thấy luống cuống, cậu ngồi bên cạnh giường, đấu tranh tâm lý trong lòng hồi lâu, cuối cùng mới hạ quyết tâm.
Đứng dậy qua quýt sửa sang lại một chút, khoác chiếc áo rộng thùng thình lên rồi ra khỏi phòng.
Bởi vì quyết tâm không lớn, lúc đến gần phòng của Bạch Uyển lại bắt đầu lung lay đổi ý.
Dù sao cơ thể thay đổi nhục nhã như vậy, thật sự khó nói với người khác, nhất là mở miệng với nữ chính, thanh niên từ trước đến giờ thần kinh thô, hiếm hoi có được một phen ngại ngùng, ở trước phòng nữ chính đi tới đi lui, do do dự dự có nên gõ cửa không.
Đến lúc đi xong vòng thứ năm, Lạc Quan Ninh cuối cùng cắn răng, đứng tại chỗ lấy bình tĩnh, vươn tay về phía cửa phòng.
Nhưng khi các đốt ngón tay khó khăn lắm vươn đến sát bên cửa, bỗng nhiên ánh sáng sắc lạnh lóe lên, lưỡi đao ánh bạc lúc đó chém thẳng đến gần cổ cậu.
Lạc Quan Ninh ngẩn ra, giữ nguyên động tác sắp gõ cửa đó, tầm mắt không khỏi theo thân kiếm nhìn lên, đối diện với đôi mắt lạnh lùng tỏa sáng trong bóng tối của người cầm kiếm.
Giọng điệu của Vân Dục vẫn trào phúng như cũ, nhìn thấy thanh niên chỉ trừng mắt, không chút hoảng loạn nhìn hắn, sắc mặt càng đen hơn, như thể sợ đánh thức người khác mà ra sức đè thấp giọng nói, mở miệng hỏi:
"Khuya thế này còn đến phòng Bạch Uyển, Lạc Quan Ninh, cuối cùng cậu cũng không kiềm được bản tính, muốn làm chuyện quá phận rồi à?"
Trước tận thế, Vân Dục xuất thân là đại thiếu gia danh môn kiếm thuật.
Bởi vậy mặc dù đã có súng ống thuận tay hơn nhiều nhưng hắn vẫn duy trì thói quen sử dụng vũ khí lạnh, vừa hay độ phù hợp giữa dị năng của hắn và kiếm thuật cũng rất cao, có thể thông qua ȶᏂασ tác tinh thần làm nhiễu loạn tiết tấu đánh trả của kẻ địch, cho nên trong nháy mắt nhắm vào nhược điểm xuất hiện, một kích mất mạng.
Lạc Quan Ninh đương nhiên biết đấu pháp của đối phương, với tư cách là đồng đội, cũng không có ý định đối đầu với đối phương, cậu thật sự có hơi nghi ngờ việc Vân Dục cứ luôn có thái độ dương cung bạt kiếm với cậu, chỉ có thể miễn cưỡng thuyết thục bản thân là do xuất phát từ bầu không khí bất hòa với tình địch.
Nhưng hôm nay, dường như thái độ của Vân Dục còn kém hơn bình thường vài phần.
Thanh niên không hề hờn giận nhìn đối phương, trong đôi mắt vô hại cụp xuống chứa đầy suy tư, hai người cứ như thế giằng co khoảng vài phút, cũng không biết cậu đột nhiên hiểu được gì đó, khóe môi thế mà khẽ cong lên, để lộ một nụ cười ôn hòa như bình thường.
Kỳ lạ, đáy lòng Vân Dục cảm thấy có phần không ổn.
Hắn không khỏi nắm chặt kiếm, vùng trán trên gương mặt tuấn tú khẽ nhíu chặt, đang chuẩn bị nói thêm vài câu hùng hổ dọa người thì lại nghe thấy giọng nói êm tai của thanh niên, nhẹ nhàng nói:
"Gì thế, thì ra A Dục vẫn luôn giận dỗi à."
Lưỡi kiếm sắc bén kề sát cổ, khi nói chuyện, hầu kết chuyển động, dường như có thể cảm nhận được sự nguy hiểm lưỡi dao lạnh lẽo cắt vào da thịt, thanh niên lại như không cảm thấy được, ngay cả ý thức dùng dị năng để phản kháng cũng không có, vừa chậm chạp vừa dễ tính kiên nhẫn giải thích:
"Tôi tới tìm ŧıểυ Bạch không có ý đồ gì khác, chỉ là cơ thể không được khỏe thôi."
... Chướng mắt thật.
Nụ cười vô tư, thái độ thoải mái.
Khi ánh mắt đối diện nhau, cảm giác sốt ruột không khác gì ban ngày lũ lượt kéo về.
Vân Dục không biết cảm xúc khó hiểu này của mình đến từ đâu, hắn lại bó tay bất lực với nó, chỉ có thể trút hết sự bất mãn lên ngọn nguồn gây ra tất cả phản ứng dị thường của hắn.
Trong bóng đêm, ánh sáng lạnh lẽo chợt lóe...
Lưỡi kiếm thu vào trong vỏ, đổi chỗ với nó là một bàn tay thon dài, gắt gao nắm lấy giữa cổ thanh niên, thô bạo ấn người lên trên góc tường hẻo lánh.
Gáy đập lên bức tường cứng rắn, Lạc Quan Ninh không khỏi kêu ra tiếng, đau đớn nhíu chặt mày.
Gương mặt tuấn tú có thể nói là mị hoặc của Vân Dục bình tĩnh, nhìn thẳng Lạc Quan Ninh thấp hơn mình không bao nhiêu, trong bóng tối như thể nuốt chửng mọi thứ, hắn dùng âm thanh cực thấp nghiến răng nghiến lợi nói:
"Cậu nghĩ rằng tôi sẽ tin lời cậu sao? Cậu..."
Những lời cần nói, vì dáng vẻ của thanh niên trước mắt mà nghẹn lại ở yết hầu.
Ánh trăng đỏ thẫm mờ mịt chiếu xuống, như lưỡi dao cắt xuyên màn đêm đen tối, lộ ra thanh niên bị giam giữ dưới bàn tay hắn, lúc này đang lộ ra biểu cảm chịu đựng cơn đau.
Trên gương mặt ôn hòa trước giờ cứ làm rối loạn tâm trạng của hắn kia, đôi mi dày, mảnh khảnh như cánh bướm khẽ run vì đau, khóe mắt xinh đẹp đang cụp xuống, che đi ánh sáng dao động nơi đáy mắt, mũi cao vừa đủ, cánh môi có cảm giác đầy đặn, khi khóe môi kìm nén mím chặt, củ môi sẽ áp vào môi dưới tạo vòng cung đầy mê người.
Tầm mắt tiếp tục hướng xuống dưới, khóa kéo áo khoác rộng thùng thình mở toang, cơ ngực đầy đặn mềm mại căng lên, nhưng hình như càng căng hơn so với ban ngày, hai đầu nhũ giống như động dục, vô cùng đâm đãng khẽ nhô lên, áo bó thân căng lên thành một vòng cung dễ thấy.
Dường như đang muốn dụ dỗ người ta xé toang lớp vải mỏng manh này, nhấm nháp liếʍ cắn không thương tiếc.
... Dâm dục.
Không biết từ khi nào, Vân Dục theo bản năng phát động dị năng, trong nháy mắt đối diện với Lạc Quan Ninh, trong con ngươi lạnh lẽo của hắn phát ra ánh sáng quỷ dị, giam giữ ý định phản kháng của thanh niên, làm cậu chỉ có thể run rẩy như thế mà để mặc người đàn ông nương theo ánh trăng, tỉ mỉ đánh giá thân thể đang trong trạng thái khác thường của cậu hôm nay.
Lạc Quan Ninh không biết Vân Dục làm như vậy là có ý đồ gì.
Có lẽ ngay cả bản thân Vân Dục cũng không biết, sao hắn lại như thể mê mẩn mà xem xét một cơ thể nam tính y chang mình trước mặt.
Hắn như bị bóng đêm mờ ảo mê hoặc, bàn tay vốn đang cứng rắn giam giữ cổ thanh niên vậy mà chậm rãi lướt xuống, xẹt qua giữa xương quai xanh lõm xuống hiện rõ trên chiếc áo bó sát màu đen, theo bản năng nuốt nước bọt như đang khẩn trương, hầu kết chuyển động, con ngươi hơi phát sáng, một cái chớp mắt cũng không dời tầm mắt, đầu ngón tay trắng nõn cuối cùng dừng trên bầu ngực căng phồng của thanh niên.
Hơi dùng lực một chút đã có thể ép ra một vùng trũng nho nhỏ trên gò ngực mềm mại.
Tầm mắt của nam nhân trong chớp mắt như bị cảnh đó châm lửa, trong tiếng thở dốc ẩn nhẫn của Lạc Quan Ninh, năm ngón tay túm lấy nhào nặn, kẽ tay thon dài kẹp chặt một bên đầu nhũ vểnh lên, theo bản năng dùng sức nắm chặt bầu ngực đầy đặn căng cứng của thanh niên!
Mặc dù cách một lớp vải, xúc cảm đó vẫn tuyệt vời nguyên vẹn đến mức khiến da đầu người khác run lên, mới dùng lực nhào nặn chưa được vài cái, ngực của Lạc Quan Ninh vốn đã trướng đau đến cực điểm rồi bèn khó nhịn mà phát ra một tiếng nghe như tiếng khóc thút thít nho nhỏ, giọng nói khàn khàn, gian nan mở miệng kháng cự:
"A Dục, đừng làm vậy, ưm..."
Hình như, hình như có thứ gì đó sắp tràn ra từ đầu nhũ...
Khó chịu quá, ha... đã xong rồi sao?
Thanh niên chậm tiêu dù dưới tình huống như vậy vẫn cho là đối phương làm ra hành động như thế chỉ là xuất phát từ ý muốn làm nhục cậu, nào biết người đàn ông bị cậu cho là tình địch giờ phút này chỉ vì xoa bóp cặp ngực của một người giới tính nam, đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ như một đứa nhóc ánh mắt chăm chú, miệng lưỡi khô khốc.
Thứ kéo lại một chút lý trí của Vân Dục là cảm giác ướt át chậm chậm lan rộng trong lòng bàn tay.
Cảm giác ấm áp kỳ lạ, cùng với hương sữa ngọt lịm, làm cho người đàn ông khẽ nhíu mày, lập tức khó tin nâng bàn tay lên, đưa đến chóp mũi ngửi thử.
Hình như là sữa.
?
Trong đầu chợt xuất hiện suy nghĩ này, Vân Dục lập tức mờ mịt.
... Có lẽ nào Lạc Quan Ninh là nữ?
Không đúng, cậu ta chắc chắn là nam.
Nếu đã là nam thì sao lại có sữa?
Không thể nào là cái mà các ŧıểυ đội khác từng nói, cái gì mà thể chất song tính đó chứ?
Trong nháy mắt, vô số suy nghĩ hoang đường, kỳ dị lập tức xẹt qua trong đầu của Vân Dục, làm đại não của người đàn ông từ trước đến nay không coi ai ra gì này trong phút chốc chết máy.
Hắn không khỏi đưa mắt nhìn thanh niên vẫn còn chịu ảnh hưởng từ dị năng của hắn mà tựa người vào tường lần nữa.
Lạc Quan Ninh cũng bởi vì phản ứng kỳ lạ của cơ thể mình mà cảm thấy khó xử, nhưng cậu cũng không phát hiện sự thật về đầu nhũ của chính mình, chỉ nghĩ là do lực tay của Vân Dục quá mạnh, nặn chảy cả máu, trong phút chốc trong lòng nghi ngờ có phải bản thân đã bị thực vật lây nhiễm bệnh hiểm nghèo nào đó, màu đỏ ửng cực kỳ dễ thấy lan ra từ đôi mắt hơi rũ xuống trên mặt, trong đôi mắt vẫn còn ẩm ướt lại tràn đầy cảm giác yếu ớt không yên, chân mày nhíu chặt, vải trên ngực ướt đẫm, dùng ánh mắt ướt át nhìn về phía người đàn ông đầu sỏ gây nên chuyện này...
Càng gợi cảm hơn rồi.
"... Đệch!"
Vân Dục thấy bụng dưới căng lên, dươиɠ ѵậŧ không biết từ khi nào đã sớm bị bộ dạng trêu người của thanh niên kí©ɧ ŧɧí©ɧ cương lên, làm chiếc quần đồng phục tác chiến không được rộng lắm căng phồng lên có thể thấy được độ cong, may mà có bóng đêm che đi mới không bị đối phương biết được.
Phản ứng hùng hùng hổ hổ không giác gì so với ban ngày, không dám nhìn Lạc Quan Ninh thêm một cái liếc mắt nào nữa, Vân Dục cứ như bị một trăm con zombie đuổi ở phía sau, gần như là ngay lập tức cầm kiếm chạy trối chết.
Lạc Quan Ninh bị hắn bỏ lại nơi góc tường, cấm chế tinh thần còn chưa được gỡ bỏ, để lộ bầu ngực bị đối phương làm cho lộn xộn cả lên, cậu ngỡ ngàng nhìn bóng dáng Vân Dục, trong lòng nghĩ:
Kỳ cục thật.
Cơm tối nam chính ăn nấu chưa chín à? Sao phản ứng lại quái lạ vậy?