Đã ba ngày, Vân Dục và Lạc Quan Ninh chưa nói với nhau câu nào.
Lúc ánh mắt tình cờ chạm nhau, trước tiên ánh mắt đối phương sẽ dừng lại, sau đó trên khuôn mặt tuấn tú hiện ra vẻ tức giận, ánh mắt hoảng loạn liếc đi chỗ khác.
Giống như học sinh ŧıểυ học đang giận dỗi.
Nếu là bình thường, cậu có thể vì sự đoàn kết của cả nhóm, một mình tìm Vân Dục trò chuyện, làm rõ ràng ác cảm với nhau. Nhưng mà thời gian gần đây là phần quan trọng của cốt truyện, cậu cũng không có thời gian rảnh rỗi, chỉ có thể tạm thời gác lại chuyện này.
Sắp đến thời gian ŧıểυ đội bọn họ bước vào căn cứ người sống sót.
Căn cứ người sống sót là do các nhân viên chính trị còn sót của bộ máy quốc gia thành lập tạm thời sau tận thế, tương thích với các chức năng chính như quân sự, nghiên cứu khoa học, chăm sóc y tế, hàng năm cũng chiêu mộ những dị năng giả ở rải rác khắp các nơi gia nhập vào tổ chức, cung cấp cho bọn họ phúc lợi và vật tư nhất định, đồng thời bố trí chức vụ tương ứng.
Có thể nói, đây là thành lũy tị nạn chung mà nhân loại có khả năng hội họp với hiệu suất nhanh nhất khi phải đối mặt với sự chèn ép bất thình lình của quái vật khổng lồ thời mạt thế.
Mà nữ chính muốn nghiên cứu chế tạo thành công huyết thanh, không hề nghi ngờ, cần có được sự ủng hộ từ người có quyền hạn cao nhất của căn cứ người sống sót.
Bọn họ chẳng qua là một đám người trẻ tuổi có trình độ thấp, ở trong mắt những lão cáo già cấp cao của căn cứ, đến tư cách bàn luận cũng không có, nếu chỉ dựa vào việc từng bước thăng tiến, chỉ sợ mãi đến khi toàn bộ ŧıểυ đội bọn họ chết ở trong mạt thế, Bạch Uyển cũng không được sờ đến cánh cửa phòng nghiên cứu khoa học.
Cần phải có đường tắt.
Phải bày ra sức mạnh áp đảo, đủ để khiến người khác e ngại.
Dù sao, lúc giai cấp sụp đổ này, chỉ có sức mạnh mới có thể vĩnh viễn giữ được quyền lên tiếng.
Thế là dưới kế hoạch của Bạch Uyển, bọn họ cần chia ra làm hai đội, một đội do Vân Dục và Bạch Uyển chuyên đối phó với người có dị năng dẫn đầu bước vào căn cứ, tiến hành đàm phán các điều khoản với quản lý cấp cao. Mà Lạc Quan Ninh và Lệ Văn Cảnh ở ngoài căn cứ khu bị chiếm đóng sẽ đi săn vòng quanh, tới lúc quan trọng của đàm phán sẽ xuất hiện, lấy số lượng tinh hạch có thể nói là khủng khiếp làm chiến lợi phẩm, dùng nó khiến những người cấp cao không vừa lòng ŧıểυ đội bọn họ phải kính sợ.
Để thuận tiện liên lạc, mặc dù Vân Dục không phải người đàm phán chủ yếu sẽ giữ liên lạc với đội du kích zombie.
Bên ngoài trụ sở người sống sót, khu bị chiếm đóng.
Một chiếc xe việt dã bọc thép màu xanh quân đội đã qua cải tạo đang phóng trên đồng bằng, như dã thú gầm thét mạnh mẽ đâm tới, bỏ lại bầy zombie cấp thấp lít nha lít nhít như châu chấu ở phía sau.
Chàng trai với khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng thò cả người ra ngoài xe, dùng bàn tay như súng, dùng dị năng ngưng tụ đạn nước miễn phí thu thập zombie không có lý trí ở xa xa, cũng sẽ theo bản năng truy tìm vật sống trong đám zombie, những nơi đạn nước đi qua zombie đều liên tục ngã xuống đất, mất khả năng cử động, lại được khống chế chính xác đến mức không làm tổn hại đến tinh hạch của chúng nó.
Gió phần phật thổi tới, cuốn đuôi tóc hơi dài của chàng trai lên, cậu đã thành công giải quyết một bầy zombie, kéo kính bảo hộ giúp ngắm bắn xuống, lộ ra một đôi mắt tràn đầy ý cười hơi rũ xuống, quay đầu về phía người đàn ông đẹp trai lực lưỡng đang ngồi vị trí lái trong xe, giọng hớn hở nói:
"A Cảnh, có lẽ đã xử lý xong một nhóm, chúng ta có thể đến căn cứ và tập hợp với bọn ŧıểυ Bạch."
Tiếng nói vừa phát ra, như nhớ ra gì đó, ngón tay Lạc Quan Ninh chọc chọc máy truyền tin cỡ nhỏ bên tai, mí mắt hơi rũ xuống, giọng nói mang theo mấy phần lo lắng:
"Vân Dục nãy giờ không nói gì, không biết bên trong căn cứ tiến triển có thuận lợi không?"
Bàn tay người đàn ông lạnh trắng đến mức gần như mất đi huyết sắc đang đặt trên tay lái, đôi mắt đen láy chỉ tập trung nhìn về phía chân trời xa xa, điều khiển chiếc xe vững vàng tránh đá vụn và đoạn cây gãy.
Hoàng hôn, ánh chiều tà như lửa đang rơi xuống một tầng lụa mỏng đỏ như máu, rơi trên mảnh đất mạt thế hoang tàn, tiếng môtơ vang vọng trên vùng quê yên tĩnh, giống như chỉ có thể như này, ở trong đống đổ nát, cùng với tiếng nhạc đệm gào thét của quái vật, chở hai người thẳng về phía tận cùng của thế giới.
Trong ánh mắt mong chờ của chàng thanh niên, anh dùng giọng nói trầm thấp trả lời:
"Sẽ thuận lợi."
Người đàn ông vừa nói ra lời cam kết chưa tới mấy giây, trong máy bộ đàm cũng truyền tới một tiếng hừ lạnh có phong cách của Vân Dục.
Lạc Quan Ninh nghe vậy, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện ra một nụ cười dịu dàng, tiếp tục đối phó bầy zombie lại một lần nữa tụ tập cách đó không xa.
Nếu chỉ bàn về khả năng chiến đấu, không thể nghi ngờ Lệ Văn Cảnh mạnh hơn cậu, nhưng nếu là trường hợp thu hoạch xa như vậy thì dị năng của cậu càng chiếm ưu thế.
Lệ Văn Cảnh vì che giấu tung tích, sẽ không sử dụng khả năng áp chế huyết mạch của vua zombie trong một tình cảnh nhỏ như này, bởi vậy số lượng zombie đông đảo như bầy kiến đánh không chết giết bất diệt, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên đột ngột tràn về phía chiếc xe việt dã của bọn họ trên đồng bằng, không ngừng tăng thêm số lượng vào chiến lợi phẩm xa hoa của hai người.
Nhưng trong nháy mắt, rủi ro xuất hiện.
Lạc Quan Ninh liếc về buồng lái bên cạnh bằng cửa sổ xe, lúc nhìn thấy một khuôn mặt xanh trắng dữ tợn, con ngươi dưới kính bảo hộ không khỏi co rút lại.
Có lẽ là zombie cảm nhận được ánh mắt của cậu, lại ngẩng đầu, đôi mắt lõm xuống mà khô cạn đục ngầu đang nhìn chăm chú về phía cậu, hàm răng thối nát không còn môi lộ ra, hàm răng bẩn thỉu nở nụ cười khiêu khích cậu.
Đồng thời, bàn tay khô gầy nắm chặt thành quyền, tay không đập nát cửa sổ xe chống đạn!
Zombie cấp cao có trí tuệ.
"Xoảng" một tiếng sắc nhọn, tiếng vỡ vụn, mảnh vỡ sắc bén văng khắp nơi.
"Cẩn thận!"
Nhịp tim Lạc Quan Ninh như ngừng lại, đồng thời lên tiếng nhắc nhở, chỉ kịp mở ra lớp phòng vệ nước cho hai người, động tác linh hoạt tiến lên, thân trên đè lên Lệ Văn Cảnh còn đang giữ vững chiếc xe, đồng thời ngưng kết đạn nước mạnh hơn, nhắm vào bàn tay đang thò vào trong xe của zombie!
Đi kèm với tiếng kêu rên đáng sợ của zombie khi bị đánh trúng, chiếc xe bị lực phản lại của đạn nước bật ra xa, rung lắc dữ dội, Lạc Quan Ninh theo bản năng dùng cơ thể đè lên trên người Lệ Văn Cảnh vẫn đang ngồi ở vị trí lái, tự bảo vệ đầu và xương sống.
Sau một hồi trời đất quay cuồng, cậu thoáng cảm thấy hình như cái ngực căng đau đang đè ở trên mặt đối phương, nhiệt độ cơ thể lạnh băng của anh kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến cả cơ thể trở nên run rẩy, bởi vì ngại mở miệng mà từ đầu tới cuối vẫn chưa đi tìm nữ chính kiểm tra bệnh lạ, lờ mờ có xu hướng tái phát.
Cảm giác kì lạ này giống với đêm bị Vân Dục nắn bóp ngực.
Trong thời khắc sống còn như thế này, suy nghĩ của Lạc Quan Ninh bởi vì cảm giác kì lạ của cơ thể không tự chủ mà chuyển hướng, cậu kiềm chế cắn chặt môi, trong không gian xe chật hẹp cố gắng nâng nửa thân trên lên, ít nhất là cách xa và tránh động chạm vào cơ thể người đàn ông.
Có lẽ là vận mệnh cố ý đối đầu với cậu, đúng lúc này, bánh xe cán qua một đống đá vụn, lắc lư mạnh mẽ khiến cơ thể cậu bị mất thăng bằng, phần ngực vừa mới nâng lên một chút, lại ngoài ý muốn mà nặng nề sượt qua gò má góc cạnh của người đàn ông!
Đôi môi lạnh băng cọ qua núm vυ" sớm đã nhạy cảm và sưng tấy, mang đến kɧoáı ©ảʍ kỳ lạ ập thẳng đến tâm hồn khiến cậu không thể kiềm chế được bản thân.
Con ngươi ẩm ướt của Lạc Quan Ninh trong nháy mắt nhắm chặt lại, theo bản năng rên lên một tiếng, ngón tay đang ấn trên ghế siết chặt, một lần nữa cảm thấy sự ẩm ướt mất kiểm soát lan ra từ đầu vυ" sưng ngứa, khuếch tán dần ra dọc theo lớp áo lót dán chặt vào da.
"Két két" một tiếng phanh chói tai vang lên, xe việt dã lung lay, miễn cưỡng dừng ở phía sau lùm cây nơi zombie chưa đuổi tới.
Rốt cuộc cũng hết nghiêng ngả.
Hết nguy hiểm, Lạc Quan Ninh mới thở phào nhẹ nhõm, trước tiên từ sớm đã bởi vì xung kích mà để nằm ngang vị trí lái lên ngồi dậy, trên khuôn mặt xinh đẹp dường như xuất hiện hoảng loạn, vội mở miệng giải thích:
"Xin lỗi A Cảnh! Tôi không cố ý..."
Tầm mắt rốt cuộc cũng thấy rõ người đàn ông bị cậu đè trên ghế ngồi trong thời gian dài, cổ họng Lạc Quan Ninh nghẹn lại, khó khăn nói ra câu biện minh.
Người đàn ông lạnh lùng đẹp trai, bị cậu hoàn toàn đè ở trên ghế điều khiển, khi bộ ngực cậu tách khỏi gò má lạnh lùng sắc sảo của đối phương, nét mặt Lệ Văn Cảnh vẫn giữ vẻ đờ đẫn khi trải qua một trận chấn động, con ngươi đen nhánh co rút, biểu cảm này trên khuôn mặt góc cạnh của người đàn ông lại có cảm giác đáng yêu đến kì lạ.
Đôi môi mỏng không có chút huyết sắc từ xưa tới nay, bởi vì kinh ngạc mà mím chặt thành một đường, bàn tay thon dài vòng qua phía sau cậu, dường như hốt hoảng đặt trên tay lái, ngay cả đầu ngón tay cũng đang khẽ run rẩy.
Chất lỏng màu trắng sữa trượt theo xương lông mày cao ngất của người đàn ông, chảy xuống tạo thành một vệt nước ẩm, rơi xuống đôi môi đang mín chặt của người đàn ông.
...Tại sao nhìn giống như bị cậu làm chuyện xấu vậy?
Chờ chút, chất lỏng màu trắng sữa?
Lạc Quan Ninh sợ hãi trừng lớn đôi mắt, vội cúi đầu xuống, mượn chút ánh sáng còn sót lại của ánh chiều tà, nhìn thấy rõ bộ ngực mình bị vải ướt đẫm bao bọc, dễ dàng thấy đỉnh đầu vυ" còn có một giọt sữa đang run rẩy.
...Lẽ nào, là do cơ thể cậu tiết ra?
Chàng trai rốt cuộc cũng biết cơ thể mình bị biến đổi thứ gì, con ngươi trong nháy mắt bị chấn động.
Chân tay Lạc Quan Ninh lập tức không biết phải làm sao, thậm chí không biết trước tiên nên làm cái gì mới tốt, bên tai còn vang lên tiếng của Vân Dục thông qua máy truyền tin, nóng nảy tra hỏi mà không giấu sự quan tâm, cậu cũng không thèm bận tâm.
...
Cậu sẽ không thật sự bị bệnh nan y chứ?
Có phải trong tình huống này trước tiên nên nói lời xin lỗi với nam chính?
Trong lúc bối rối, chàng trai không chú ý tới, người đàn ông bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bởi cảm giác tuyệt vời khi bộ ngực mềm mại cọ sát vào khuôn mặt, theo bản năng dùng đầu lưỡi liếʍ giọt sữa tươi thơm ngọt nhỏ xuống khóe môi...
Sau đó, con ngươi đen láy trong nháy mắt rung động, nổi lên một cơn sóng to gió lớn.
Đợi đến khi Lạc Quan Ninh chậm chạp cảm thấy nhiệt độ xung quanh hình như lạnh hơn, đã bị người đàn ông bắt lấy cổ tay, thể chất hoàn hảo của anh dễ dàng đè cậu xuống dưới cơ thể.
Chỉ trong chớp mắt, tư thế của hai người đã bị đổi lại.
?
Chuyện gì đang xảy ra?
Hai cổ tay bị bàn tay lạnh buốt giữ chặt, giơ lên cao ấn ở trên ghế điều khiển, Lạc Quan Ninh theo bản năng giãy giụa, vì âm thanh rõ ràng không hợp lý, khiến Vân Dục trong máy bộ đàm tra hỏi càng nhiều, nhưng mà ngay sau đó…
Lệ Văn Cảnh giơ tay lên, đầu ngón tay lạnh như băng tiến đến bên tai cậu, chỉ khẽ dùng sức, lập tức bóp nát máy truyền tin cao cấp chi phí không hề rẻ kia.
Như tuỳ tiện bóp nát một đám lá cây.
Tạp âm chói tai lập tức khiến mặt mũi Lạc Quan Ninh nhíu chặt, bên tai ù ù, trước mắt hiện lên một đám hoa tuyết sáng chói.
Qua một hồi lâu, cậu mới định thần lại, đôi mắt ngỡ ngàng còn chưa kịp biết chuyện gì đang xảy ra và ánh mắt Lệ Văn Cảnh chạm vào nhau.
Trong yên lặng, cậu nhìn thấy rõ ràng người đàn ông đang giam giữ mình, con ngươi đen láy lóe lên sự vô nhân tính cố gắng hết sức ngăn chặn đôi mắt tham lam vùng vẫy, như thể đang tham gia cuộc giao chiến quyết liệt giữa trời và người, bởi vậy cũng không tiếp tục hành động, ánh mắt lại dán chặt vào tư thế nửa nằm của cậu, lớp vải bó sát người vẽ ra một đường cong mềm mại mà đầy đặn của núm vυ" ướt át.