Một năm đã trôi qua từ khi tận thế bắt đầu.
Ban đầu, nhiệt độ cao liên tục trong một tháng, nhiệt độ mỗi ngày đều đạt tới trên 40 độ, không có mưa, không có mây, thiếu nước cắt điện, xã hội bắt đầu rơi vào tình trạng hỗn loạn.
Sau đó, có người bắt đầu bị sốt.
Sốt tới mức hôn mê, thiếu nước, ý thức không rõ ràng, có người đã qua đời trong cuộc sàng lọc của tự nhiên này, mà những người sống sót lại thức tỉnh dị năng, đối mặt với bọn quái vật biến dị đột nhiên xuất hiện trên thế giới đổ nát này...
Zombie.
Chúng nó không có cảm giác đau, không có lý trí, sẽ chỉ phát động tấn công tất cả người sống theo bản năng, mà một khi chiến đấu, loài người bị thương thì sẽ bị truyền nhiễm virus, trở thành một thành viên của bọn quái vật.
Khu C, bên ngoài phòng tuyến.
“Phát hiện một gốc thực vật biến dị, xác định là loại hình ký sinh, nguy hiểm cấp độ ba.”
“Không sao, anh có thể tự ứng phó, dị năng của Vân Dục không có hiệu lực với thực vật, để anh ấy ở bên cạnh bảo vệ em cho tốt.”
Sau khi thanh niên tóc dài nói lời căn dặn cuối cùng, “tách” một tiếng, đóng máy truyền tin lại.
Cậu mặc chiếc áo trong màu đen bó sát người, áo khoác là đồng phục tác chiến được làm từ chất liệu đặc biệt, mái tóc đen hơi dài được buộc lại thành một búi nhỏ sau cổ, khi cậu di chuyển linh hoạt thì trông giống như đuôi thỏ đang đung đưa nhẹ nhàng.
Thanh niên vốn có đôi mắt ấm áp hơi cụp xuống, bây giờ ánh mắt lại cảnh giác nhìn về phía mục tiêu nguy hiểm cách đó không xa.
Dưới điều kiện gian khổ của tận thế, ngay cả thực vật cũng tiến hóa thành dáng vẻ hung tàn đầy tính công kích.
Sâu trong chỗ đất cát hoang vu mà trùng điệp ngàn dặm bên ngoài khu vực phòng thủ, đột nhiên xuất hiện một ốc đảo nhỏ tràn ngập màu xanh biếc, rõ ràng là cảnh tượng dào dạt sức sống, nhưng lại vắng vẻ giống như vùng đất chết, ngay cả tiếng chim hót cũng không có.
Bên bờ nước ở trung tâm ốc đảo thình lình có một gốc hoa ma quái cao chừng ba mét chiếm cứ ở đó!
Không giống dáng vẻ tươi đẹp mỏng manh vốn có ở một đóa hoa, loại thực vật này có mấy chục cái rễ to bằng bắp chân con người, vặn vẹo ở dưới đất theo biên độ nhỏ như chân của động vật chân mềm, bởi vì cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của một sinh vật đang tới gần, không biết là hưng phấn hay bất an, nó nâng cao tư thế từ dưới mặt đất lên, sẵn sàng tấn công bất kỳ lúc nào.
Mà tràng hoa là chỗ duy nhất có thể được gọi là xinh đẹp trên toàn bộ loại thực vật này, cánh hoa to mọng mà tươi đẹp, nếu có kích thước bình thường thì có lẽ sẽ khiến người ta cảm thấy vui vẻ vì xinh đẹp, nhưng một khi bị phóng đại gấp mấy trăm lần thì thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ ràng mấy sợi lông tơ rất nhỏ đang run rẩy trên cánh hoa, trong lúc hoa lá màu đỏ mở ra đóng lại như đang hô hấp còn tỏa ra từng đợt mùi hương kỳ dị, ngọt ngào đến mức làm cho người ta buồn nôn.
... Hơi ghê tởm.
Thanh niên mím chặt môi, lo lắng trong mùi hương có vấn đề gì đó, dùng cổ áo bị ngấm nước ướt nhẹp che kín mũi và miệng, chất liệu vải màu đen phác họa chiếc cằm với đường cong xinh đẹp càng thêm mê người, cơ bắp trên cơ thể căng cứng, sử dụng tư thế phòng thủ, đôi mắt xinh đẹp với đuôi mắt hơi cụp xuống, nghiêm túc quan sát động tĩnh của loài thực vật kia.
Trong chớp mắt, một cành cây màu xanh thô to phi ra như tia chớp, tiếng xé gió vang lên, bay về phương hướng khuôn mặt của thanh niên!
Dây leo màu xanh đủ để phá vỡ nham thạch gần trong gang tấc, thanh niên lại không có thái độ sợ hãi chút nào, đôi mắt run lên, bàn tay khẽ nâng...
Mấy lưỡi dao nước trong suốt mà sắc bén đột nhiên xuất hiện, trong nháy mắt đã chặt đứt cành cây đang tập kích.
Nhựa cây đặc dính màu vàng xanh văng tứ tung trong không trung, dây leo rắn chắc hơn cả xương động vật cũng lập tức biến mất, chia năm xẻ bảy ngã xuống mặt đất của ốc đảo, co rút lại rồi dần dần không động đậy được nữa.
Nhưng cũng không để thanh niên có thời gian tạm nghỉ, cơn đau liên hồi càng làm tâm trạng của loài thực vật này trở nên ngang ngược, bên trong vô số âm thanh vung tay bén nhọn, tất cả rễ cây giấu dưới mặt đất đều mạnh mẽ xông ra, vặn vẹo tập kích, mặt đất vốn bằng phẳng lập tức náo động như ấm đun nước đang sôi trào!
Dây leo như một cái lưới kín đáo không kẽ hở, tăng tốc tới gần thanh niên, sắc mặt của cậu cũng trầm trọng hơn, suy nghĩ trong đôi mắt lập tức ổn định, chỉ trong mấy hơi thở đã đưa ra quyết định...
Với cái giá phải trả là bị một sợi dây leo cọ xát qua sườn, lưỡi đao nước cũng đồng thời chặt đứt phần gốc rễ cung cấp chất dinh dưỡng cho loài thực vật này!
Gần như là cùng lúc đó, một bóng đen có dáng người mạnh mẽ không biết hiện lên từ chỗ nào, đáo xuống chóp những cánh hoa đang điên cuồng nhiễu loạn kia, từ trên xuống dưới, dùng tay không để xé nát tán hoa sang hai bên.
Chất lỏng tanh hôi vẩy ra tứ tung như một cơn mưa axit kỳ lạ, nhưng thanh niên kia dường như đã quen với việc này, chịu đựng cảm giác đau đớn bên eo, dùng dị năng mở màn nước để ngăn cách vết bẩn, kéo cổ áo che mặt xuống, ngẩng khuôn mặt ấm áp vô hại nhìn về phía người đàn ông đã đứng vững trên mặt đất và đang đi tới chỗ cậu.
Người đàn ông này cũng mặc một bộ đồng phục tác chiến tương tự như cậu, dáng người lại cao lớn cường tráng hơn, dưới mái tóc đen rối bời là một khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng, khi đôi mắt đen nhìn thấy vết cắt trên quần áo ở chỗ eo của cậu, còn có vết thương máu thịt be bét thì nhíu chặt mày, dường như muốn nói cái gì đó.
Chưa đợi anh mở miệng, thanh niên đột nhiên giơ tay lên, một lưỡi đao nước sắc bén theo đó mà bay đi!
Bước chân của người đàn ông dừng lại, con ngươi đen như đêm tối trống rỗng hơi chuyển động, cùng lúc đó, bên tai vang lên tiếng nổ tung, chất lỏng lạnh băng bắn lên một bên khuôn mặt có đường nét rõ ràng của anh, khiến người đàn ông có lòng cảnh giác cực mạnh quay ngược lại, ghé mắt để nhìn...
Thấy rõ cảnh tượng một sợi dây leo màu xanh to như cổ tay bị lưỡi đao nước chém rơi xuống đất.
Có lẽ là do thanh niên kia hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của anh, cuối cùng cũng gỡ bỏ trạng thái căng thẳng thần kinh khi đối phó với kẻ địch, nở một nụ cười không xen lẫn bất kỳ cảm giác tiêu cực nào trên khuôn mặt có đường nét dịu dàng xinh đẹp, nói với anh:
“A Cảnh, trước khi xác định được kẻ địch đã chết, không thể thả lỏng cảnh giác.”
...
Người thanh niên – cũng là Lạc Quan Ninh, vốn còn đang rất đẹp trai mà đùa nghịch trước mặt nam chính, kết quả là đẹp trai không qua nổi ba giây đã đau đớn vì vết thương bên eo, lập tức bị Lệ Văn Cảnh - cả người mang dáng vẻ áp suất thấp, gánh ở trên lưng, đưa về điểm tiếp viện tạm thời của đội.
Thân phận của cậu ở thế giới này là đồng đội của nam nữ chính trong tận thế.
Nữ chính của thế giới này, Bạch Uyển là một nhân vật chính có trái tim hoàn toàn dành cho sự nghiệp, nắm giữ dị năng chữa trị có thể coi như bàn tay vàng, máu có thể bảo đảm người khác không bị bệnh độc lây nhiễm. Trong tận thế, ba đồng đội cũng bị tính cách kiên cường có nguyên tắc của cô từ từ làm cho rung động, ngay sau khi nữ chính thành công nghiên cứu ra huyết thanh, triệt để tiêu diệt virus zombie giải cứu thế giới, hai nam chính cũng theo đuổi vợ thành công, ba người sống hạnh phúc cùng với nhau.
… Về phần tại sao đời sống nhiều người không có tên của cậu, nói chung là vì cậu là một nam phụ, thuần túy là công cụ để thúc đẩy sự phát triển tình cảm của nam chính nữ chính trong đội, lại thêm nguyên nhân là vì tính cách hiền lành không nóng không lạnh khó mà nói lời yêu thương ra khỏi miệng, cho nên mới thầm mến nữ chính đến chết.
Tiện thể nói đến, người đàn ông tới cứu cậu vào hôm nay chính là một trong hai nam chính… Vua zombie Lệ Văn Cảnh.
Lệ Văn Cảnh, Bạch Uyển và cậu là bạn đại học, sau khi tận thế bùng phát thì gặp lại nhau, là do cậu nhặt Lệ Văn Cảnh bị thương nặng trở về căn cứ, nhưng lúc đó không biết người đàn ông này đã bị lây nhiễm, cũng vì nguyên nhân thể chất đặc biệt nên tiến hóa thành vua zombie có suy nghĩ, bề ngoài không khác gì người bình thường.
Bởi vì năng lực thể chất của đối phương vô cùng mạnh mẽ, mọi người chỉ cho rằng Lệ Văn Cảnh là dị năng giả hệ cường hóa.
Nói là vua zombie, thực ra Lệ Văn Cảnh chỉ có tác dụng điều khiển zombie trong phạm vi nhất định, nhưng cho dù là như thế thì cũng giúp thành tích của đội bọn họ trong tận thế trở nên vô cùng chói mắt, trở thành sự tồn tại như những ngôi sao lớn, chạm tay vào có thể bị bỏng.
Ở phần cuối của câu chuyện, là người đàn ông đã vì tình yêu mà tự nguyện tham gia thí nghiệm, vì nữ chính chế tạo ra huyết thanh phát huy tác dụng quan trọng.
Trước mắt, Lệ Văn Cảnh chưa để lộ thân phận, cho nên bọn họ vẫn là những đồng đội tin tưởng nhau nhất.
Lạc Quan Ninh dựa trên tấm lưng rộng lớn của người đàn ông, tinh thần từ từ thư giãn, sự đau đớn trên cơ thể không tránh khỏi được phản hồi về đại não, miệng vết thương đau nhức khó chịu như bị lửa thiêu đốt, mà nhiệt độ cơ thể của Lệ Văn Cảnh lại rất thấp, cách lớp vải mỏng của đồng phục tác chiến khiến cậu cảm nhận được rõ ràng hơn.
Giống như một tấm sắt dù che đậy lại cũng không hề nóng, tỏa ra sự lạnh lẽo khắp bốn phía.
Lạc Quan Ninh có dị năng hệ nước, với trình độ của cậu sẽ có khả năng khống chế sự đông máu của bản thân để cầm máu, chỉ là cần sức mạnh tinh thần cực kỳ cao, bởi vậy mà không tránh khỏi cảm thấy mỏi mệt đến mức trước mắt biến thành màu đen, vì để ngăn ngừa hôn mê nên cố gắng chống đỡ để tìm kiếm chủ đề, nói chuyện phiếm với người đàn ông:
“A Cảnh, sau lưng của cậu rất lạnh, bị thương sao?”
Vừa dứt lời, không hiểu sao bàn tay nâng bắp đùi cậu của người đàn ông lại nắm chặt hơn một chút.
Lạc Quan Ninh vốn chỉ thuận miệng hỏi một chút, cũng không trông chờ đối phương sẽ trả lời gì với mình, nhưng lại không ngờ Lệ Văn Cảnh hơi liếc mắt, dưới mái tóc đen là ánh mắt yên lặng, thấp giọng hỏi cậu:
“Muốn ôm sao?”
?
Trong đầu Lạc Quan Ninh tưởng tượng về dáng vẻ mình bị đối phương ôm trở về điểm tiếp viện, không khỏi nổi da gà khắp người, đầu óc vốn đang mụ mị cũng tỉnh táo hơn một chút, vội vàng trợn to mắt phản bác:
“Không, thế này là rất tốt rồi.”
Vậy là Lệ Văn Cảnh thất vọng mà thu hồi ánh mắt.
Người đàn ông có hình thể và khí chất thế này, bây giờ lại biểu lộ nét mặt hơi mất mát, vô cùng dễ khiến người ta liên tưởng đến chó Doberman cỡ lớn cường tráng.
Lạc Quan Ninh không biết sự mất mát này của đối phương từ đâu mà đến, nhưng theo bản năng cảm thấy không nên tiếp tục hỏi nữa, thế là rất biết điều mà ngậm miệng, được người đàn ông cõng cả một đường, yên tĩnh về tới điểm tiếp viện.
Sau đó vừa mới bước vào điểm tiếp viện đã nhận được sự chế giễu vô tình từ tình địch Vân Dục như trong dự liệu.
“Cậu cũng quá vô dụng rồi đấy, Lạc Quan Ninh! Đánh thực vật biến dị cấp ba mà cũng có thể bị thương? Nếu như là tôi, không đến nửa giờ đồng hồ là có thể quay về mà không rơi mất cọng lông nào.”
Sau khi Lệ Văn Cảnh đưa Lạc Quan Ninh vào khu chữa trị của Bạch Uyển thì đi ra ngoài tuần tra như thường lệ, thế là trong khu chữa trị chỉ còn lại ba người bọn họ.
Với khả năng hiếm có của Bạch Uyển, hơn nữa còn là một dị năng giả có thân phận là nữ cực kỳ hiếm thấy trong tận thế, tất nhiên là vô cùng dễ lọt vào tầm ngắm của những người khác, cho nên phần lớn thời gian, Vân Dục đều làm người bảo vệ ở bên cạnh cô.
Cuối cùng cũng vì Vân Dục có loại dị năng hệ tinh thần cực kỳ đặc biệt.
Hắn có thể điều khiển và sửa đổi ý thức tinh thần của người khác, cho dù là đối mặt với zombie cũng phát huy tác dụng, bởi vì zombie có cấp bậc càng cao thì càng có được nhiều khả năng tư duy của loài người, cũng chính khả năng này đã cung cấp sự giúp đỡ rất lớn cho nghiên cứu của nữ chính.
... Nói thật, Lạc Quan Ninh nghĩ lại một trong số những nguyên nhân đến cuối cùng bản thân cũng không vào được hậu cung của nữ chính, cũng có thể là vì nữ chính mang chủ nghĩa thực dụng, vô cùng ghét bỏ dị năng của cậu không có giá trị lợi dụng với thí nghiệm huyết thanh.
Vân Dục khoanh tay trước ngực đứng ngoài cửa, trên khuôn mặt tao nhã mà mê hoặc thể hiện vẻ không vui, nhìn vết máu thấm ướt đồng phục tác chiến của Lạc Quan Ninh, không lưu tình chút nào mà nói móc.
Mí mắt mỏng của Bạch Uyển rũ xuống, cũng không ngẩng đầu lên, chuẩn bị khử trùng thiết bị xử lý vết thương, phát huy bản chất độc miệng vốn có để giúp Lạc Quan Ninh nói móc trở về:
“Thôi đi, lẽ nào anh còn có thể điều khiển cả những thực vật không có đầu óc kia à?”
Đôi lông mày hẹp dài của Vân Dục nhíu lại, càng tức giận hơn.
Bạch Uyển có dáng vẻ chị đại lạnh lùng, khi ở cùng một chỗ với Lạc Quan Ninh ấm áp vô hại, bầu không khí hòa hợp một cách khó hiểu. Vốn không học chung một đại học với ba người còn lại trong đội, Vân Dục luôn có cảm giác bị cô lập, vừa nhìn một cái thì lại càng bất mãn hơn, thế là dứt khoát từ chối lời yêu cầu đi ra ngoài trong lúc trị liệu mà Bạch Uyển đưa ra cho hắn, ánh mắt vô cùng kiêu ngạo nhìn về phía Lạc Quan Ninh, giọng điệu khiêu khích:
“Dựa vào cái gì chứ? Lỡ như cậu ta làm chuyện gì đó không có lợi cho cô thì phải làm sao?”
Lời này của hắn thật sự là không lịch sự cũng không khách sáo, nếu là người có tính tình hơi không tốt một chút thì ngay sau đó sẽ bị hắn chọc tức. Vậy là Vân Dục đứng ngoài cửa, chờ đợi phản ứng của Lạc Quan Ninh, thậm chí còn có cảm giác tò mò mà chính mình cũng không phát hiện.
Tên nhóc như dòng nước ấm này cũng sẽ tức giận sao?
Nhưng mà, bên trong ánh mắt tràn ngập khiêu khích của tình địch, cuối cùng thanh niên tóc dài chỉ hơi cong đôi môi tái nhợt vì mất máu lên, khóe mắt vô hại rũ xuống, nở nụ cười yếu ớt không hề có khúc mắc:
“Vậy xem ra tôi phải nỗ lực nhịn rồi, không thể mất mặt kêu ra tiếng trong lúc ŧıểυ Bạch chữa trị cho tôi.”
Khóe miệng của Bạch Uyển giật một cái, bàn tay túm băng gạc không khỏi dùng lực.
“Nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi em là ŧıểυ Bạch.”
“Hả? Nhưng lúc ở trường... A, đau!”
...
Vân Dục có hơi sững sờ tại chỗ.
Hắn cũng không nghĩ tới sẽ nhận được phản ứng như thế của đối phương.
... Là diễn à?
Ánh mắt dần dần chuyển từ sững sờ thành hoài nghi, không khỏi nhiều hơn bất kỳ lần nào trước đó, dừng lại trên người thanh niên mà từ trước đến nay hắn nhìn không vừa mắt.
Để tiện cho việc băng bó, đối phương đã cởi bỏ áo khoác đồng phục tác chiến vướng víu, thân trên chỉ còn chiếc áo bó sát màu đen, tư thế ngồi trước mặt Bạch Uyển quả thực có thể gọi là đoan trang, theo góc độ mà Vân Dục đứng vào lúc này thì có thể thu toàn bộ cơ thể từ trên xuống dưới của đối phương vào trong mắt.
Đường cong cơ thể của Lạc Quan Ninh mượt mà nhưng cũng không khoa trương, bả vai rộng lớn vuông vức, từ chỗ lõm của xương sống đi xuống, hợp lại thành một đoạn vô cùng hẹp ở eo, từ miệng vết thương ở bên eo có thể mơ hồ nhìn thấy da thịt trắng nõn bị vết máu nhuộm đỏ, vết máu thấm qua lớp vải mỏng manh, dọc theo thắt lưng gợi cảm, lại nối liền với đường vòng cung nhấp nhô vô cùng chắc chắn, ẩn núp dưới chiếc quần tác chiến rộng rãi.
Vì bị đau nhưng lại kiềm chế, trên khuôn mặt ấm áp xinh đẹp của người thanh niên có sự ngấm ngầm chịu đựng, đôi lông mi run rẩy, bên sườn hơi mơ hồ lộ ra hình dáng cơ ngực, rõ ràng là đường cong cơ thể của đàn ông, nhưng khi cơ thể không căng cứng lại nhìn rất đầy đặn mềm mại, khiến người ta thậm chí còn có lòng nghi ngờ nếu nắm lấy thì có phải một tay sẽ khó mà hoàn toàn bao bọc lại.
Có hơi... Sắc tình.
... Sắc tình?
Hắn vậy mà lại cảm thấy sắc tình với một người đàn ông có cấu tạo có thể giống với mình?
“... Mẹ nó!”
Vân Dục vừa lấy lại tinh thần thì lập tức đỏ mặt, khuôn mặt vẫn kiêu ngạo mê hoặc, vội vàng tức giận mắng một tiếng, xoa mũi rồi xoay người rời khỏi khu chữa trị như có tật giật mình.
Lạc Quan Ninh và Bạch Uyển ở lại, kinh ngạc vì âm thanh mắng mỏ không có lý do này của đối phương, mơ hồ trợn mắt nhìn, cũng không biết trong một khoảng thời gian ngắn, người đàn ông này đã thực hiện đấu tranh tâm lý khó khăn gì trong lòng.
Khoảng mười mấy phút trôi qua, cuối cùng Bạch Uyển cũng băng bó kỹ vết thương cho cậu, vừa dọn dẹp thiết bị vừa bình tĩnh dặn dò cậu:
“Miệng vết thương của anh dính chất lỏng thực vật, không biết có ảnh hưởng gì khác hay không, nếu cơ thể xuất hiện phản ứng gì không đúng thì phải tới tìm em ngay.”
Vậy là Lạc Quan Ninh rũ đôi mắt vô hại xuống, đồng ý toàn bộ.
Đoạn tập kích này trong cốt truyện gốc chỉ có mấy dòng miêu tả rải rác, cậu cũng không thèm để ý, cũng không nhận thức được rằng chỉ là một loại thực vật biến dị cấp ba sẽ gây ra ảnh hưởng gì đối với cơ thể của mình.
... Người thanh niên thực sự quá mức ngây thơ, cộng thêm cảm giác đau đớn từ vết thương đã làm tê dại các giác quan khác, cho nên cậu không hề để mắt đến cảm giác hơi trướng khá kỳ lạ truyền đến từ lồng ngực.