Gửi Dong Hyun của mẹ,
Mẹ không biết con có nhớ mẹ không. Cũng có thể con đã ghét mẹ đến mức không muốn nhắc đến nữa. Nhưng dù thế nào, mẹ vẫn muốn viết lá thư này, để con biết rằng mẹ chưa từng quên con, chưa từng ngừng nghĩ về con dù chỉ một ngày.
Mẹ đã làm một điều mà có lẽ con sẽ không bao giờ tha thứ cho mẹ. Mẹ sẽ không bao giờ gặp lại con nữa. Nhưng Dong Hyun à, không có một ngày nào trôi qua mà mẹ không hối hận.
Mẹ từng nghĩ rằng chỉ cần cố gắng, chỉ cần chịu đựng, gia đình mình sẽ không đến mức tan nát như vậy. Nhưng cuộc đời không để cho mẹ con mình một lối thoát dễ dàng. Nợ nần chồng chất, ba con ngày càng tiều tụy, con cũng dần lặng lẽ hơn. Mẹ không chịu nổi nữa.
Mẹ đã bán đi tất cả những gì có thể bán, đã vay mượn tất cả những ai có thể vay. Nhưng rốt cuộc, mẹ vẫn không cứu vãn được điều gì.
Cho nên, mẹ đã chọn cách duy nhất còn lại.
Mẹ đánh đổi chính mình để đổi lấy một điều kiện tốt hơn cho con. Mẹ không thể nói rõ, nhưng con hãy tin rằng số tiền đó không chỉ là vài chục triệu lẻ loi. Có thể nó không đủ để con sống xa hoa, nhưng ít nhất, nó sẽ giúp con sống được những ngày khó khăn.
Mẹ biết con sẽ trách mẹ vì đã không gọi điện, không nhắn tin, không một lời từ biệt. Nhưng con à, mẹ thậm chí đã bán cả chiếc điện thoại cũ của mình, chỉ để gom góp thêm một chút tiền gửi cho con. Đến cả phương thức liên lạc với con, mẹ cũng không thể giữ lại.
Món quà cuối cùng mẹ có thể tặng con là chiếc vòng cổ. Mẹ đã dành khá nhiều tiền để mua nó, không phải vì giá trị của nó, mà vì mẹ muốn nó bền bỉ và cứng rắn, giống như con vậy. Mẹ mong rằng nó sẽ theo con mãi về sau, trở thành một phần trong cuộc đời con, nhắc con nhớ rằng dù mẹ không ở bên, mẹ vẫn luôn mong con sống thật tốt.
Gửi ba con,
Em biết anh hận em. Em cũng không mong anh tha thứ.
Có lẽ trong mắt anh, em chỉ là một kẻ hèn nhát, một người mẹ tồi tệ. Nhưng em không thể sống tiếp được nữa trong cảnh đó. Không thể nhìn anh ngày một tiều tụy, cũng không thể nhìn Dong Hyun chịu khổ mà bất lực. Nếu như phải có một người biến mất, vậy thì để em làm người đó.
Suốt thời gian qua, em chưa từng có một ngày sống yên ổn. Cảm giác tội lỗi bủa vây em từng đêm, mỗi lần nhớ đến hai người, em đều không thể tha thứ cho chính mình. Em không biết bây giờ hai người thế nào, cũng không biết liệu mình có còn tư cách hỏi thăm hay không. Nhưng dù thế nào đi nữa, em vẫn mong anh và con đang sống tốt.
Em gửi lại đây những thứ thuộc về anh - chiếc nhẫn cưới của chúng ta, và một phần bù đắp cuối cùng. Em không mong anh chấp nhận, cũng không mong anh hiểu. Hai triệu won em để lại, là những gì còn lại em có thể cho, chỉ xin anh, hãy chăm sóc cho con, hãy để thằng bé có một cuộc sống tốt hơn. Em đã không thể làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, xin anh hãy thay em làm điều đó.
Đây cũng là lá thư cuối cùng em gửi cho anh. Giấy ly hôn em cũng đã ký sẵn. Đến đây, mọi thứ coi như kết thúc. Kể từ lúc này, chúng ta không còn nợ gì nhau nữa. Nếu có một ngày, Dong Hyun hiểu chuyện hơn, xin anh hãy nói với con rằng em đã rất yêu con.
Choi Ji Hye.
_____________________________
Dong Hyun sững người, bàn tay nắm lấy mép giấy run rẩy. Hàng chữ bên trong hiện lên rõ ràng trước mắt cậu, từng con chữ như dao cắt vào tim.
"Dong Hyun à, mẹ xin lỗi..."
Những dòng chữ dần trở nên nhòe đi khi mắt cậu nóng lên. Đến khi đọc hết bức thư, cả người cậu như mất đi trọng lực, đứng lặng hồi lâu không nói gì. Cậu siết chặt chiếc vòng cổ trong tay, lòng rối ren chồng chất.
Ba cậu nhìn con trai, muốn nói gì đó nhưng rồi lại im lặng. Ông hiểu, dù có an ủi thế nào cũng không thể xoa dịu nỗi đau này ngay được.
Người đàn ông đứng bên cạnh cũng không lên tiếng, chỉ lặng lẽ quan sát. Hắn chưa từng thấy Dong Hyun như vậy, trông như cả thế giới quanh cậu đều sụp đổ.
Một lúc sau, khi mặt trời đã khuất hẳn sau núi, Dong Hyun đột ngột đứng bật dậy. Cậu chạy đi. Không quay đầu, không dừng lại. Cậu không muốn ai nhìn thấy bộ dạng này của mình. Không muốn ai chứng kiến sự yếu đuối của bản thân.
Gió lạnh táp vào mặt, cuốn theo hơi nước lành lạnh. Cậu cứ thế chạy mãi, cho đến khi dừng lại bên bờ suối - Nơi cậu thường bắt cá, nơi cậu vẫn đến mỗi khi muốn trốn khỏi thế giới.
Cậu thả mình ngồi xuống, ánh mắt trống rỗng nhìn dòng nước cuộn chảy.
Thì ra… Mẹ vẫn còn nhớ đến cậu. Nhưng bà đã đi rồi, vĩnh viễn không muốn gặp lại cậu nữa. Trong thư là vì mình nhưng sao cậu thấy, mẹ cũng chỉ vì bản thân…
Dong Hyun mở miệng, nhưng không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào. Một cơn tê dại len lỏi từ đầu ngón tay đến tận đáy lòng. Lớp phòng bị cuối cùng của cậu, niềm tin mong manh rằng ít nhất vẫn còn một người yêu thương cậu vô điều kiện, giờ cũng sụp đổ.
Cậu siết chặt lá thư, khớp ngón tay trắng bệch. Đau… Cảm giác này quá đau. Cậu đã quen với cô độc, đã quen với sự lạnh nhạt, nhưng chưa bao giờ thực sự đối diện với sự thật rằng mình chẳng còn gì cả.
Người mẹ mà cậu luôn chờ đợi, người duy nhất cậu vẫn còn muốn tin tưởng, đã thực sự từ bỏ cậu rồi.
Đầu óc quay cuồng, trái tim như bị nghiền nát. Cậu nhìn xuống lá thư, những dòng chữ lem nhem nhòe đi bởi nước mắt rơi xuống tự lúc nào. Bàn tay run rẩy, tựa như chỉ cần buông lỏng một chút, cậu cũng sẽ tan biến cùng nỗi đau này.
Gió vẫn thổi, nhưng chẳng thể mang đi được cảm giác tuyệt vọng đang đè nặng trong lồng ngực.
Cậu cứ thế ngồi đó, như một đứa trẻ bị bỏ rơi giữa thế giới lạnh lẽo, mãi không tìm được đường về.
Phía xa, người đàn ông lặng lẽ đứng nhìn bóng lưng nhỏ bé ấy. Hắn không tiến đến, cũng không gọi cậu.
Bất chợt, một cơn gió mạnh cuốn qua, làm lá thư trong tay cậu run lên. Dong Hyun giật mình, siết chặt hơn theo bản năng. Nhưng chính sự vội vàng đó khiến chiếc vòng cổ vẫn luôn được cậu giữ khư khư trượt khỏi tay.
Tiếng tõm nhỏ vang lên.
Cậu sững sờ nhìn xuống, thấy chiếc vòng đã chìm vào mặt nước đen thẫm dưới ánh trăng.
Một giây, hai giây…
Rồi bất chợt hoảng loạn.
Cậu lao xuống suối để lấy lại chiếc vòng.
Nước lạnh buốt cắt vào da thịt, nhưng cậu không để tâm. Cậu quờ quạng tìm kiếm, từng ngón tay tê dại quờ quạng trong lòng nước tối mịt. Nhưng chẳng thấy gì cả.
Sự hoảng loạn dâng lên, sự bức bối đè nén bấy lâu như tìm được cơ hội bùng nổ. Cậu hoang mang, sợ hãi, nỗi đau bị vứt bỏ, bị lãng quên, bị tổn thương ào ạt tràn đến. Cậu không cẩn thận trượt chân, ngã khuỵu xuống nước. Toàn thân ngấm nước lạnh buốt, đầu óc mụ mị trống rỗng.
Đột nhiên có bàn tay vươn tới, kéo cậu lên khỏi mặt nước. Người đàn ông nãy giờ chứng kiến sợ cậu bị thương nên đã nhanh chóng chạy tới giúp. Dong Hyun cố đẩy hắn ra, cả người run rẩy không kiểm soát. Cả người cậu ướt đẫm, cảm giác ấm áp đột ngột bao phủ như vậy khiến cậu không thể kìm nén nữa. Nước mắt cứ thế trào ra, cậu không muốn khóc nhưng nước mắt cứ thế mà rơi xuống.
Chiếc vòng cổ ấy không chỉ là một món đồ trang sức, mà là sợi dây cuối cùng kết nối cậu với mẹ. Vậy nên, dù cơ thể lạnh run, cậu vẫn cố vùng ra khỏi vòng tay người đàn ông, muốn lao xuống nước lần nữa.
Nhưng hắn không buông, bàn tay cứng rắn dễ dàng giữ lấy bả vai cậu, giọng hắn trầm xuống:
“Muốn chết sao?”
Dong Hyun ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe, hơi thở gấp gáp. Cậu không định chết, cậu chỉ muốn lấy lại thứ duy nhất còn sót lại... Nhưng giờ đây, ngay cả điều đó cũng bị tước đoạt. Nếu không nhanh, sợi dây có thể sẽ bị nước cuốn đi mất.
Hắn nhìn cậu hồi lâu, rồi mới nói:
“Ngồi yên.”
Nói rồi, hắn đứng dậy, cởi áo khoác, đi thẳng xuống dòng suối.
Dong Hyun ngồi sụp xuống bờ suối, đôi tay run rẩy siết lấy vạt áo, toàn thân tê tái.
Cậu không biết mình nên cảm thấy gì nữa - nỗi buồn, sự hoảng loạn, hay là bất lực? Chỉ biết đôi mắt cứ thế mông lung dõi theo bóng dáng người đàn ông trước mặt.
Dưới ánh trăng, hắn không chút do dự cởi áo khoác, cẩn thận khoác nó lên người cậu thiếu niên nhỏ bé rồi sải bước xuống dòng suối lạnh buốt.
Nước mùa xuân trong vắt nhưng cũng lạnh cắt da. Hắn không hề chần chừ, cúi thấp người, những ngón tay mạnh mẽ quét dọc theo đáy suối. Động tác của hắn không hề vội vàng hay hoảng loạn, từng cử động đều có sự chắc chắn, như thể hắn biết nhất định sẽ tìm thấy.
Dong Hyun cứ thế nhìn, ánh mắt vô hồn không tiêu cự.
Giữa cái lạnh tê dại, cậu bỗng cảm thấy trong lòng có một góc nhỏ đang được sưởi ấm. Người đàn ông lặng lẽ lướt tay qua lòng suối, kiên nhẫn tìm kiếm.
Nước lạnh cắt da, thấm vào từng thớ thịt, nhưng hắn không hề dừng lại. Đến khi những ngón tay chạm vào một vật cứng, hắn lập tức siết chặt, nhấc nó lên khỏi mặt nước.
Là chiếc vòng. Hắn nhìn xuống, xác nhận nó vẫn còn nguyên vẹn, rồi mới xoay người bước lên bờ.
"Ta tìm được rồi!"
Giọng hắn vừa cất lên, Dong Hyun đã bật dậy. Đôi mắt đỏ hoe sáng lên một tia hy vọng, cậu lao tới, vừa vội vã đỡ hắn lên vừa đưa tay cầm lấy chiếc vòng cổ. Cảm giác kim loại lạnh buốt trong lòng bàn tay khiến cậu nghẹn lại. Nó vẫn còn đây, không mất đi...
Niềm vui đột ngột xâm chiếm lồng ngực, nhưng vừa vui mừng chưa bao lâu, cơ thể cậu đột nhiên lảo đảo. Người đàn ông nhíu mày, vừa kịp nhận ra điều gì đó, đã thấy Dong Hyun khẽ nghiêng người, đôi mắt khép lại.
"Dong Hyun!"
Hắn lập tức vươn tay, nhanh chóng đỡ lấy cơ thể nhỏ bé đang đổ xuống. Hơi thở cậu yếu ớt, nước da trắng bệch vì lạnh. Có lẽ vì những đợt cảm xúc dồn dập liên tục, cộng thêm sự chênh lệch nhiệt độ quá lớn khiến cơ thể cậu mất cân bằng, không chịu nổi nữa.
Hắn khẽ cau mày, cúi xuống kéo áo khoác của mình đắp lên người cậu. Sau đó, cẩn thận tháo chiếc vòng từ tay cậu, cẩn thận đeo lại lên cổ, từng động tác đều nhẹ nhàng hết mức.
"Thằng bé này..."
Giọng hắn trầm thấp, mang theo chút bất đắc dĩ.
Hắn không nói gì thêm, chỉ cúi người xuống, chầm chậm cõng cậu lên lưng.
Dong Hyun nhỏ bé đến mức gần như nằm gọn trong vòng tay hắn.
Hơi ấm từ người đàn ông truyền qua lớp áo lạnh lẽo của cậu, khiến cậu theo bản năng cọ mặt vào lưng hắn, vô thức tìm kiếm chút hơi ấm hiếm hoi.
Hắn cảm nhận được, nhưng không nói gì. Chỉ im lặng cõng cậu về nhà, từng bước chân ổn định, vững chãi, như một bức tường kiên cố có thể che chở cho cậu khỏi thế giới lạnh lẽo này.