Ánh sáng nhạt xuyên qua rèm cửa, trải một lớp vàng ấm áp lên giường. Trong căn phòng yên tĩnh, nhịp thở đều đều hòa vào không khí, chỉ có tiếng kim giây lặng lẽ trôi trên chiếc đồng hồ cũ treo tường.
Dong Hyun trở mình, vô thức rúc sâu hơn vào chăn, đầu gối lên cánh tay rắn chắc của người đàn ông nằm bên cạnh. Hơi thở cậu khẽ phả vào cổ áo hắn, mái tóc mềm cọ nhẹ vào khuỷu tay. Hắn hơi cứng người trong thoáng chốc, như không quen với việc có một đứa trẻ dựa dẫm vào mình. Nhưng chỉ sau một khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn thả lỏng, không đẩy cậu ra, chỉ yên lặng nhìn đỉnh đầu nhỏ bé đang gần sát bên mình.
Lần đầu tiên, cậu không giữ khoảng cách với hắn. Không còn sự cẩn trọng thường ngày, cũng không có ánh mắt dè chừng đầy phòng bị. Lúc này, cậu chỉ là một đứa trẻ mười hai tuổi, vô thức tìm kiếm chút hơi ấm giữa buổi sáng lành lạnh.
Người đàn ông khẽ nghiêng đầu, lặng lẽ quan sát gương mặt ngủ say của cậu. Hắn trạc tuổi ba cậu nhưng chưa có vợ, cũng không có con, đối với khái niệm gia đình cũng chỉ là một mảnh ghép xa lạ. Hắn không ghét trẻ con, thậm chí còn có chút yêu thích, nhưng vẻ ngoài lạnh lùng của hắn khiến ai cũng sợ hãi mà lùi ba bước, chưa từng có đứa trẻ nào lại gần hắn đến mức này.
Hắn thầm nghĩ, dáng vẻ này của cậu thật sự rất hiếm thấy.
Một lát sau, có lẽ cảm nhận được ánh nhìn, Dong Hyun khẽ cựa quậy. Cậu nhíu mày, ngẩng đầu lên, mắt vẫn chưa mở hẳn. Giọng nói còn ngái ngủ vang lên:
"Trời sáng rồi ạ?"
"Ừ." Hắn đáp gọn, giọng khàn nhẹ vì chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Dong Hyun dụi mắt, chậm rãi ngồi dậy. Mãi đến khi hoàn toàn tỉnh táo, cậu mới nhận ra bản thân vừa vô thức dựa vào hắn cả đêm. Đôi tai cậu hơi đỏ lên, nhưng cậu không vội vàng lùi ra như mọi khi.
Thay vào đó, cậu ngáp một cái, bình thản bò ra khỏi chăn, vô thức kéo theo một góc chăn theo động tác của mình. Nhưng rồi nhận ra, cậu dừng lại một giây, thả tay ra, bước xuống giường. Giọng lẩm bẩm vang lên:
"Đói quá..."
Người đàn ông nhìn theo bóng dáng nhỏ bé đang chậm rãi đi ra ngoài, khóe môi hơi cong lên. Hắn nghĩ, có lẽ cậu cũng bắt đầu quen với sự hiện diện của hắn rồi.
Tối qua, trời bất chợt đổ mưa to gió lớn.
Phòng ngủ của ba con cậu bị dột, nước mưa nhỏ xuống khiến giường ướt sũng. Ba cậu kéo chăn gối ra phòng khách, định trải tạm xuống đất nằm, nhưng nền nhà cũng lạnh ẩm. Cuối cùng, ông ngủ trên ghế, còn cậu thì bị kéo lên tấm nệm lớn của người đàn ông. Ban đầu, cậu vẫn nằm sát mép, giữ khoảng cách như mọi khi. Nhưng không biết từ lúc nào, khoảng cách ấy đã biến mất.
Và hôm nay, cậu không thấy phiền vì điều đó. Ba Dong Hyun nằm trên ghế ngáp dài, vươn vai một cái rồi bật cười:
"Thằng bé này có lẽ thân thiết hơn với anh rồi, chứ bình thường khó tính lắm."
Người đàn ông nhìn về phía cửa, nơi Dong Hyun vừa rời đi, rồi lại cúi đầu gấp chăn màn. Giọng hắn không gợn sóng:
‘’Vậy à."
Bữa sáng diễn ra trong không khí kỳ lạ mà hài hòa. Người đàn ông lặng lẽ gắp thức ăn cho cậu, cậu cũng không từ chối, cứ thế ăn hết phần của mình. Ba cậu nhìn cảnh tượng ấy, trong lòng có chút gì đó khó tả. Giữa họ, dường như đã có một chút gắn kết vô hình nào đó hình thành từ lúc nào không hay.
Từ chuyện xảy ra hôm qua, hôm nay tâm trạng của Dong Hyun vẫn chẳng khá hơn là bao. Ba cậu và người đàn ông dường như đã không còn để tâm, đối với họ, những biến cố trong đời đã quá nhiều, một chuyện nhỏ nhặt thế này chẳng khác nào hạt cát giữa sa mạc. Họ chẳng thể nào thấu hiểu được tâm trạng của một đứa trẻ.
Còn Dong Hyun, cậu chỉ lặng lẽ quanh quẩn trong nhà, lúc thì đọc sách, lúc lại cầm bút viết gì đó. Nếu có ai nhờ vả, cậu cũng làm mà không than phiền. Nhưng so với mọi khi, hôm nay cậu ít nói hẳn, cả người như chìm trong một lớp sương mờ.
Khi cậu ra vườn hái rau, ba cậu cũng không có việc gì làm nên ngồi lại tán gẫu với người đàn ông.
"Anh ở thành phố, chính xác là chỗ nào? Trên đó anh làm gì?"
Ba Dong Hyun nhướng mày, có vẻ bất ngờ nhưng cũng không quá ngạc nhiên. Ông gật gù:
"Quán bar à? Nghe cũng hợp với anh đấy. Trên đó chắc kiếm được lắm nhỉ?"
Người đàn ông cười nhạt: "Cũng tạm. Nhưng cái gì cũng có cái giá của nó."
Ba cậu nhấp một ngụm nước trà, ánh mắt mơ hồ nhìn xa xăm: "Ừ thì, thành phố lớn mà. Tôi cũng từng ra đó học đại học, tốn không ít đâu. Sống ở đó chẳng dễ dàng gì, nhất là nếu không có chỗ dựa."
Hắn liếc nhìn ông, ánh mắt có chút suy tư. Một lát sau, hắn chợt lên tiếng, giọng đều đều:
"Anh thực sự định cho thằng nhóc nghỉ học à?"
Ba Dong Hyun hơi khựng lại trước câu hỏi này. Ngập ngừng rồi cũng trả lời;
"Anh thấy đấy, tôi cũng không khá giả gì, chạy vạy lo từng bữa. Nếu tiếp tục cho nó đi học thì không biết có lo nổi không."
Người đàn ông im lặng, nhưng ánh mắt hắn tối đi đôi chút. Hắn nhìn về phía vườn, nơi Dong Hyun đang lặng lẽ nhặt từng chiếc lá úa, dáng vẻ nhỏ bé nhưng lại cô độc đến lạ.
Dưới ánh nắng nhạt buổi sớm, một giọng nói lạ lùng vang lên trước cửa nhà:
“Người nhận Lee Young Saeng, có đơn hàng gửi đến từ Seoul. Người gửi là Choi Ji Hye.”
Ba Dong Hyun và cậu đều sững lại trong thoáng chốc. Tên đó… là mẹ cậu.
Dong Hyun nhanh chóng tháo đôi găng tay lấm bẩn, vội vàng chạy tới chỗ người bưu tá.
“Hộp này… là gửi cho nhà em ạ? Phí nhận bao nhiêu vậy anh?”
“Không cần đâu, người gửi đã thanh toán rồi. Em chỉ cần ký tên nhận hàng là được.”
“Dạ.”
Cậu cầm chiếc hộp giấy mang vào nhà, đặt ngay trước mặt ba và người đàn ông kia. Nhìn cái tên trên gói hàng, trong lòng cậu có chút vui mừng nhưng đồng thời cũng dâng lên một nỗi bất an mơ hồ.
Hộp không lớn lắm, nhưng bên trong lại nặng nề đến kỳ lạ. Cậu mở nắp ra, thấy ngay hai hộp nhỏ vuông vức đặt trên cùng, trông như hộp đựng trang sức. Dưới đó còn có một bức thư và một mảnh giấy được kẹp ngay ngắn… Và cuối cùng, là một túi đen lớn nằm lặng lẽ dưới đáy.
Người đàn ông ngồi bên cạnh nheo mắt quan sát phản ứng của hai cha con cậu. Nhưng rất nhanh, hắn nhận ra sắc mặt họ dần trở nên khác thường.
Hắn hơi nghiêng đầu, lơ đãng hỏi: “Choi Ji Hye là ai vậy?”
Ba Dong Hyun nắm chặt hai chiếc hộp trong tay, giọng nói khẽ khàng mà nặng nề: “Là mẹ của Dong hyun.”
Người đàn ông gật gù như đã hiểu ra điều gì đó. Ba Dong Hyun lặng lẽ mở một trong hai hộp nhỏ, rồi đột nhiên khựng lại. Trong đó, là hai chiếc nhẫn bạc cũ kỹ, rõ ràng là nhẫn cưới của ông và bà ấy. Ý này là gì...?
Cảm giác bất an lan tràn khắp tâm trí. Dong Hyun cúi xuống, mở chiếc túi đen ra - chỉ trong tích tắc, mắt cậu trợn tròn.
Bên trong… là tiền. Rất nhiều tiền.
Hai cha con hoàn toàn chết lặng. Không gian rơi vào im lặng đến nghẹt thở. Ba cậu vội vàng với lấy bức thư, tay siết chặt mép giấy, từng dòng chữ đập vào mắt ông như một nhát dao sắc lạnh.
Những gì viết trong đó… khiến ông không thể tin nổi.