Buổi sáng hôm ấy, không khí trong lành của vùng quê vẫn mang theo chút se lạnh cuối mùa. Dong Hyun đang lúi húi trước sân, phụ ba phơi lại mấy bó củi ẩm sau cơn mưa đêm qua. Người đàn ông kia ngồi trên bậc thềm, nhàn nhã lau một con dao nhỏ, ánh mắt thản nhiên nhưng vẫn lơ đãng liếc nhìn hai cha con.
Bầu không khí yên bình không kéo dài được lâu.
Không gian yên bình ấy bị phá vỡ bởi tiếng gầm rú của một chiếc xe máy. Hai gã đàn ông bặm trợn lao đến trước sân nhà Dong Hyun, gương mặt dữ tợn, tay xăm trổ đầy những hình thù kỳ dị. Một trong hai kẻ đó bước xuống xe, đá mạnh vào đống củi mà Dong Hyun vừa xếp gọn gàng, khiến những khúc gỗ văng tung tóe, lăn lóc khắp nơi.
Gã đi đầu vứt tàn thuốc xuống đất, giẫm mạnh lên rồi hất hàm nhìn ba của Dong Hyun.
"Lâu lắm không gặp nhỉ? Hôm nay tính thế nào đây, ông Lee?"
Ba Dong Hyun lập tức cứng người. Ông nắm chặt bàn tay, khẽ lùi về sau một bước, giọng khàn đặc: "Tôi… tôi vẫn chưa có tiền. Cho tôi thêm ít thời gian nữa, được không?"
"Lại khất nợ?" Gã đàn ông nhếch mép, cười khẩy. "Lần nào ông cũng nói thế, mà có bao giờ trả đâu. Ông tưởng bọn này là tổ chức từ thiện hả?"
Dong Hyun đứng chắn trước ba mình, mắt cậu lạnh lùng nhìn đám người lạ mặt. "Ba tôi đã nói là chưa có tiền. Nếu mấy người còn chút đạo đức thì đừng ép người quá đáng."
Dong Hyun nhìn hắn với ánh mắt căm ghét, tiến lên một bước. Nhưng ngay lập tức, gã xăm trổ vươn tay túm lấy cổ áo cậu, kéo lại gần.
"Mày là con ông ta à? Nhìn sáng sủa đấy, hay là theo bọn tao làm việc trả nợ thay?"
Dong Hyun không hề tỏ ra sợ hãi. Cậu nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng điềm tĩnh: "Thả tôi ra."
"Mày láo nhỉ?" Gã siết chặt tay hơn, nhưng ngay khoảnh khắc đó, một giọng nói trầm thấp cất lên từ phía cổng.
"Dừng lại được rồi đấy."
Tất cả đồng loạt quay đầu lại. Người đàn ông đang ngồi trên thềm nhà nãy giờ chứng kiến không im lặng nữa lên tiếng. Gã xăm trổ hơi khựng lại nhưng vẫn chưa buông tay. "Mày là ai? Chuyện này không liên quan đến mày."
Người đàn ông không đáp, chỉ nhấc chân bước đến gần, từng bước chậm rãi nhưng đầy áp lực. Khi khoảng cách chỉ còn một bước, hắn đột ngột vươn tay, siết chặt cổ tay của gã xăm trổ, bẻ mạnh một cái. Gã kia đau điếng, buông ngay Dong Hyun ra, lùi lại ôm lấy cổ tay.
"Mẹ kiếp!" Gã áo khoác da quát lên, định lao đến, nhưng ngay lúc ấy, ánh mắt của người đàn ông lướt qua hắn, như một lưỡi dao sắc bén cắt vào khí thế của cả hai.
"Cút." Hắn nói đơn giản, giọng điệu chẳng khác nào ra lệnh.
Hai gã đòi nợ thoáng do dự. Họ vốn không phải kẻ yếu, nhưng người đàn ông này toát ra sát khí khiến họ có cảm giác nếu manh động, có thể sẽ mất mạng ngay lập tức. Sau vài giây căng thẳng, gã xăm trổ nghiến răng, nhổ toẹt xuống đất một bãi nước bọt.
"Được lắm. Hôm nay coi như gặp xui. Nhưng ông Lee, nợ thì vẫn phải trả. Không có tiền thì chuẩn bị bán cái nhà rách này đi!"
Hắn nói xong, hậm hực leo lên xe, phóng đi mất. Không gian lại trở về với sự tĩnh lặng, nhưng bầu không khí đã thay đổi hoàn toàn.
Dong Hyun cúi xuống nhặt lại đống củi bị đá tung, trong khi ba cậu thở dài nặng nề. Người đàn ông vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt nhìn theo hai kẻ kia khuất dạng.
Ba Dong Hyun thở hắt ra, ngồi phịch xuống ghế với vẻ mặt căng thẳng chưa tan hết. Dong Hyun thì vẫn đứng đó, đôi mắt tối lại. Người đàn ông kia thu lại ánh mắt sắc bén, nhấc con dao lên rồi hờ hững lau sạch lưỡi dao, như thể vừa rồi chẳng có gì xảy ra.
"Ba… rốt cuộc là chuyện gì vậy?" Dong Hyun cất giọng, vẫn hơi run do dư âm hồi nãy.
Ba cậu im lặng một lúc lâu, né tránh ánh mắt của cậu rồi mới trả lời. "Là nợ cũ. Ba từng vay tiền để mua thuốc, nhưng… mãi vẫn chưa trả hết."
Người đàn ông ngồi xuống ghế, liếc nhìn hai cha con rồi thản nhiên hỏi: "Nợ bao nhiêu?"
Ba Dong Hyun giật mình nhìn hắn."Không nhiều, chỉ là bọn họ tính lãi nặng quá...1…100 triệu won."
Hắn không đáp ngay. Một lúc sau, hắn mới chậm rãi nói: "Bọn đó không phải hạng dễ chơi. Nếu muốn chấm dứt phiền phức thì phải giải quyết dứt điểm."
Những gã đòi nợ thuê biến mất, nhưng bầu không khí nặng nề vẫn đọng lại, chẳng ai trong nhà nói với nhau một lời. Bữa cơm tối hôm đó diễn ra trong im lặng, mọi người gượng gạo làm việc của mình, sự im lặng là kéo dài đến khó chịu. Không lâu sau, ba cậu được gọi sang nhà khác để chữa bệnh, trong nhà chỉ còn lại cậu và người đàn ông kia.
Dong Hyun không có việc gì làm, cậu tùy tiện lấy một quyển sách trong chồng tài liệu của ba ra, ôm ra hiên nhà ngồi đọc. Ánh sáng chiều tà hắt lên sườn mặt cậu, chiếu rọi từng nét non nớt nhưng đã sớm biết thế nào là gánh nặng cuộc sống.
Người đàn ông ngồi trong nhà lặng lẽ quan sát, ánh mắt hắn trượt qua dáng lưng gầy gò của cậu rồi lại lên bức tường bên cạnh - một bức tường gần như kín chỗ với những tấm giấy khen. Mười hai tuổi, cậu bé này đã có thành tích đáng ngưỡng mộ đến vậy.
Hắn di chuyển đến gần, đưa mắt nhìn quyển sách dày cộp trong tay cậu. Những hình ảnh giải phẫu chi chít ghi chú, từng đường nét trong đó đều được cậu lật giở rất cẩn thận.
‘’ Cháu cảm ơn…Chuyện hồi nãy.’’
Người đàn ông tưởng rằng cậu đã quên đi chuyện hồi nãy, ai ngờ cậu vẫn đau đáu trong lòng. Không muốn cậu nghĩ nhiều, hắn liền chuyển chủ đề.
"Cháu hiểu hết những thứ trên đó không?" Hắn lên tiếng, giọng điệu pha chút tò mò.
Dong Hyun khẽ gật đầu, đầu ngón tay nhỏ nhắn lật một trang sách, dừng lại ở hình ảnh chi tiết về nội tạng con người. Cậu đưa tay chỉ vào một vị trí nào đó, giọng nhẹ bẫng:
"Ở đây. Ba cháu bị bệnh ở đây."
Nơi trái tim được ấp ủ, cũng là nơi mang trong mình nỗi đau âm ỉ. Ba cậu mắc bệnh tim mãn tính, cơn đau đến rồi đi, dai dẳng như một lời nhắc nhở về sự mong manh của sự sống. Mỗi ngày, ông đều phải dựa vào thuốc men để kiểm soát, nhưng thời gian chẳng bao giờ đứng yên, bệnh tình chỉ ngày càng nặng thêm. Muốn dứt điểm, chỉ có một cách duy nhất: tiền. Rất nhiều tiền.
Người đàn ông không nói, chỉ lặng lẽ nhìn cuốn sách trên tay Dong Hyun, ánh mắt trầm ngâm lướt qua từng trang sách dày cộp được đánh dấu cẩn thận . Ánh hoàng hôn trải dài trên hiên nhà, ánh sáng nhạt màu hắt lên mái tóc mềm của cậu bé, phản chiếu trong đôi mắt sâu hun hút, nơi chất chứa những suy tư không thuộc về một đứa trẻ mười hai tuổi.
"Ba cháu vẫn thường nói…Ba chỉ mong cháu thoải mái vô tư như một đứa trẻ bình thường, không cần lo lắng cho ba." Hắn nghe thấy giọng cậu trầm xuống, không có oán trách, chỉ có một nỗi niềm không nói thành lời. "Nhưng với chuyện thường ngày như vậy, cháu không biết nên vui vẻ thoải mái như thế nào. Với lại….". Cậu bật cười, nhưng nụ cười không có chút vui vẻ nào.
"Giờ thì càng không được."
Người đàn ông nghiêng đầu, hắn không hỏi "Vì sao?", mà chờ đợi cậu tự nói ra.
"Ba bảo cháu nghỉ học một thời gian." Giọng Dong Hyun chậm rãi, như thể muốn nuốt từng chữ xuống họng. "Ra quầy thuốc trong làng phụ bán, cháu có thể kiếm thêm chút tiền...thích hợp sẽ cho cháu đi học."
Cậu cúi đầu, không ai nhìn thấy nét mặt cậu lúc này, nhưng bàn tay cậu đã siết chặt đến mức các đốt ngón tay tái đi. Một cơn gió nhẹ lùa qua hiên nhà, hơi se lạnh, vậy mà khóe mắt cậu lại đỏ cay.
Cậu không khóc. Chỉ là... thật khó chịu. Kể chuyện này cho người ngoài nghe, thực sự cậu đã không thể giữ nó trong lòng được nữa.
Người đàn ông nhìn cậu, đôi mắt sâu thẳm mơ hồ phản chiếu một suy nghĩ nào đó, nhưng hắn không nói ra. Một lúc lâu sau, hắn vươn tay nhẹ nhàng đóng quyển sách lại, đẩy nó về phía cậu.
" Dong Hyun." Giọng hắn không có cảm xúc rõ ràng, có lẽ là mang chút thương cảm, "Cháu đã từng nghĩ sau này mình muốn làm gì chưa?"
Dong Hyun ngẩng đầu, đôi mắt đen lay láy ánh lên chút suy tư, nhưng cậu không mất quá nhiều thời gian để trả lời: "Cháu muốn làm bác sĩ."
Hắn gật đầu, lại hỏi: "Là vì ba cháu sao?"
Cậu im lặng trong thoáng chốc, rồi gật đầu.
Người đàn ông không nói gì nữa. Hắn chỉ khẽ dựa người vào vách gỗ, trầm mặc như thể đang đợi hoàng hôn rơi xuống thật chậm, để vùi lấp một quyết định mà hắn còn chưa định hình rõ.