Dưới ánh sáng lờ mờ của buổi sớm, Dong Hyun tỉnh dậy và nhẹ nhàng rời khỏi nhà, cẩn thận không gây tiếng động để ba tiếp tục nghỉ ngơi. Không khí buổi sáng lạnh buốt, nước rửa mặt cũng thế, tê cóng cả hai tay.
Khi đang cúi xuống vốc nước lên mặt, cậu chợt cảm thấy có người bên cạnh.
“Dậy sớm vậy à?”
Giọng nói trầm thấp vang lên ngay sát bên khiến Dong Hyun giật thót. Người đàn ông không biết đã đứng đó từ bao giờ, chẳng hề phát ra một tiếng động nào.
“Chú?”
Cậu ngạc nhiên nhìn hắn. Rõ ràng lúc nãy hắn còn nằm trong nhà, sao lại có thể ra nhanh như vậy?
“Nói nhỏ thôi, ba cháu còn đang ngủ.’’
Hắn thản nhiên cúi xuống rửa mặt. Nhìn dáng vẻ khỏe khoắn, chẳng ai nghĩ hắn vừa mới bị thương hôm qua. Dong Hyun khẽ liếc nhìn rồi hỏi:
“Chú khỏe rồi ạ?”
“Không hẳn, nhưng vẫn hoạt động được.”
“Chú có muốn ăn sáng không?”
Người đàn ông tay với lên giàn phơi cầm lấy chiếc khăn của bản thân rồi nhìn xuống cậu, nhướn mày hỏi ngược lại:
“Nhà cháu có đồ ăn sáng à?”
Dong Hyun khựng lại, chợt nhớ ra nhà mình chẳng có gì để ăn. Cậu hơi xấu hổ đáp nhỏ:
“Không có.”
Hắn thở dài, đưa tay day sống mũi như có chút bất lực.
“Thôi, mặc áo khoác vào rồi đi với ta ra xe.”
“Cháu không có áo khoác.”
Người đàn ông im lặng, chỉ ra hiệu cho cậu dẫn đường.
Nhưng Dong Hyun vốn không phải người đưa hắn về, cũng chẳng biết xe của hắn gặp tai nạn ở đâu. Cậu chỉ nhớ đường ra bìa rừng nên cứ lững thững bước đi, mắt đảo quanh tìm kiếm.
Hắn im lặng một lát, bước chân chậm lại như đang suy nghĩ gì đó.
“Nhà cháu chỉ có hai cha con, mẹ đâu?”
Giọng hắn vang lên bất chợt, đều đều như một câu hỏi bình thường.
“Mẹ cháu đi làm ở thành phố, vài tháng mới về một lần.”
Hắn khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn về phía trước. Cơn gió sớm thổi qua làm Dong Hyun khẽ run, cậu đưa tay chà xát hai cánh tay để giữ ấm.
Hắn liếc nhìn cậu, rồi chẳng nói chẳng rằng tháo chiếc khăn quàng trên cổ, ném thẳng qua.
“Quấn vào đi, đừng có run lẩy bẩy nữa.”
Dong Hyun hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn đưa tay bắt lấy, quấn quanh cổ một cách vụng về. Khăn của hắn còn hơi ấm, có mùi bạc hà nhàn nhạt, làm giảm bớt chút lạnh lẽo của buổi sáng.
Cậu kéo khăn lên che nửa khuôn mặt, lí nhí nói:
“… Cảm ơn ạ.”
Hắn không đáp, chỉ nhướn mày nhìn thoáng qua, rồi tiếp tục đi.
Không lâu sau, cả hai đã thấy chiếc xe nằm cách đó không xa. Dong Hyun khựng lại, nhìn chằm chằm vào nó.
Chiếc xe bị lật nghiêng, hông xe chi chít những lỗ nhỏ to chừng 1cm, nhìn qua cũng đủ thấy bất thường. Không chỉ vậy, trong không khí còn thoang thoảng một mùi hăng hắc khó chịu.
Cậu không rõ đó là gì, nhưng bản năng mách bảo rằng đây không phải dấu vết của một vụ tai nạn đơn thuần.
Hắn thì chẳng có vẻ gì là quan tâm đến tình trạng chiếc xe. Vừa đến nơi, hắn lập tức vòng ra phía sau, cố kéo thứ gì đó bị kẹt bên trong.
Kính xe đã vỡ, mảnh vụn vương đầy trên mặt đất. Hắn cứ thế thò tay vào lôi đồ ra mà chẳng thèm để ý, khiến Dong Hyun nhíu mày lo lắng.
Sau một hồi loay hoay, hắn rút ra được một chiếc ba lô lớn, có vẻ khá nặng.
“Trong đó có gì vậy ạ?” Cậu tò mò hỏi.
Hắn liếc nhìn cậu, thản nhiên đáp:
“Chỉ là vài bộ quần áo thôi, không có gì quan trọng.”
Nói rồi, hắn xách ba lô lên, gạt đi chủ đề vừa rồi như thể chẳng đáng để bận tâm.
“Lấy được rồi. Suối ở đâu? Ta cùng cháu bắt cá.”
Câu nói có vẻ nhẹ nhàng, nhưng lại khiến Dong Hyun thêm phần nghi hoặc. Cậu nhìn hắn, rồi lại nhìn chiếc xe lật nghiêng, có gì đó kỳ lạ nhưng cậu gạt đi, cứ có ác ảm như vậy cũng không tốt.
Dong Hyun dẫn hắn men theo con đường nhỏ ra suối. Nước suối trong vắt, ánh nắng sớm chiếu xuống lấp lánh như những mảnh bạc vụn. Dong Hyun vốn không xa lạ gì với việc bắt cá, nhưng hôm nay vận may lại không đứng về phía cậu. Cậu đã thử vài lần mà vẫn không bắt được con nào.
Hắn nhìn cậu loay hoay một hồi, khóe môi hơi cong lên. "Bình thường cháu bắt được chứ?"
Dong Hyun thở dài. "Có ạ... Nhưng chắc nay tụi nó nhanh quá."
Hắn cười khẽ, dùng tay khuấy nhẹ mặt nước, động tác chậm rãi mà ổn định. "Vậy thì nhìn kỹ nhé. Không cần lưới, không cần cần câu, chỉ cần một chút kiên nhẫn."
Cậu im lặng quan sát. Hắn di chuyển rất nhẹ, gần như không làm nước xao động. Ánh mắt hắn chăm chú dõi theo mặt nước, rồi bất chợt, bàn tay chộp xuống nhanh như chớp.
Bọt nước bắn lên, và khi cánh tay hắn nhấc lên, một con cá béo tròn đã nằm gọn trong tay.
"Thấy không?" Hắn nhướn mày, vung con cá cho cậu xem rồi tiện tay quăng lên bờ.
Dong Hyun hơi kinh ngạc. "Làm sao chú bắt nhanh vậy?"
"Cảm giác." Hắn nhún vai. "Với cả, khi thấy cá bơi gần, đừng vội chộp ngay, cứ kiên nhẫn, đợi nó sơ hở rồi hãy ra tay."
Cậu nhìn theo hắn làm vài lần, trong lòng cũng có chút hào hứng.
"Lại đây, thử xem."
Dưới sự hướng dẫn của hắn, Dong Hyun cũng lội xuống suối, căng mắt nhìn mặt nước. Nhưng khi cậu vừa đưa tay xuống thì lũ cá đã nhanh chóng bơi đi, chẳng chừa lại cho cậu chút cơ hội nào.
Bắt mấy lần đều trượt, cậu có hơi bực mình. "Không dễ như chú nói."
Giọng hắn nghiêm nghị giáo huấn cậu. "Thì bảo rồi, phải kiên nhẫn."
Nhìn cậu còn đang loay hoay, hắn bỗng bước lại gần, chỉ cho cậu cách điều chỉnh tay.
"Đừng vội động, cứ để tay trong nước thế này..."
Giọng hắn trầm thấp, bình tĩnh, nhưng hơi thở lại gần trong gang tấc khiến Dong Hyun có chút không quen. Cứ thế một lúc, cậu cuối cùng cũng thành công tóm được một con cá nhỏ. Tuy không lớn như hắn bắt, nhưng cũng đủ để cậu đắc ý.
"Giỏi lắm." Hắn không tỏ thái độ, chỉ vỗ nhẹ lên đầu cậu như để tán dương.
Sau khi bắt được một ít cá, hai người cùng nhau trở về. Trên đường đi, người đàn ông bỗng lên tiếng:
"Trong làng chắc có chợ nhỉ? Dẫn ta ra đó đi."
"Chợ ạ? Có, chú cứ đi theo cháu."
Ra đến chợ, Dong Hyun dẫn hắn đi loanh quanh tìm những thứ cần mua. Khi ngang qua một quầy kẹo đường, hắn bất ngờ hỏi:
"Cháu có muốn ăn không?"
Dong Hyun hơi sững lại, rồi lắc đầu. Thực ra, cậu chỉ được ăn kẹo đường một lần khi còn nhỏ, sau đó thì chưa từng nếm lại nữa. Người đàn ông nhìn cậu một lúc, rồi vẫn rút tiền mua một cây.
"Thích thì cứ nói, không cần e dè như vậy."
Cậu nhận lấy cây kẹo, cúi đầu cảm ơn rồi vui vẻ cắn một miếng. Hắn tiếp tục dạo một vòng quanh chợ, tay xách nách mang mua đủ loại thực phẩm. Nào là gạo, bột mì, khoai tây, cà rốt… mỗi lần trả tiền, hắn đều rút từ chiếc balo đen kia ra, trông chẳng khác nào một cái túi không đáy.
"Thế này là đủ rồi. Hôm nay nhất định phải có một bữa ngon."
Về đến nhà, ba Dong Hyun trông thấy đống đồ thì ngạc nhiên hỏi:
"Sao anh mua nhiều thế? Định mang theo khi về à?"
Người đàn ông đặt đồ xuống, bình thản đáp:
"Không, mua cho nhà anh. Ở nhờ vài ngày thì cũng phải có phí sinh hoạt chứ, đúng không, Dong Hyun?"
Cậu bé vẫn còn mải ăn kẹo, chỉ ngước mắt lên nhìn. Ba cậu thấy vậy thì bật cười, gật đầu nói:
"Anh khách sáo quá rồi."
Hắn chỉ nhún vai, thản nhiên đáp:
"Không khách sáo, chỉ là quy tắc thôi. Ở đâu thì góp phần ở đó, có qua có lại mới phải đạo."
Ba Dong Hyun bật cười. "Nghe cũng có lý. Nhưng mà nhiều thế này, hai cha con tôi ăn đến bao giờ mới hết?"
"Vậy thì ăn dần, đỡ phải ra chợ nhiều." Hắn đặt nốt túi khoai xuống, phủi tay một cái. "Giờ thì, làm bữa trưa thôi. Dong Hyun, lại đây giúp ta một tay."
Dong Hyun đang tập trung vào cây kẹo, nghe gọi thì ngẩng đầu lên, miệng vẫn còn chút đường dính bên khóe môi.
"Giúp gì ạ?"
‘’ Giúp ta sắp đống đồ ăn này vào tủ, xong thì nấu ăn.’’
Sau khi sắp xếp đồ vào tủ gỗ, Dong Hyun ngồi nhóm lửa, còn hắn thì ngồi xem xét mớ cá vừa bắt được.
"Cháu biết nấu không?"
Dong Hyun hơi ngừng lại. "...Không ạ."
Hắn nhướn mày. "Vậy thường ngày ăn gì?"
"Cơm cuộn, cơm trộn..." Cậu thành thật trả lời. "Với lại cháu cũng chỉ biết làm mấy món đó, vì nó dễ."
Hắn nhìn cậu, ánh mắt thoáng ý cười. "Cũng phải, làm mấy món ấy chỉ cần bỏ nguyên liệu vào là xong."
Dong Hyun hơi không phục khi nghe giọng điệu kia, nhưng cậu không cãi lại, chỉ im lặng cúi xuống lật đám củi trong bếp lửa. Hắn nhìn cậu một lúc, rồi đột nhiên cầm lấy con dao bên cạnh.
"Được rồi, để ta chỉ cháu làm một món đơn giản mà ngon hơn chút."
Ngày hôm ấy lặng lẽ trôi qua, bình yên hơn những ngày trước. Không có biến cố, không còn căng thẳng, chỉ còn lại những khoảnh khắc giản dị xen lẫn tiếng cười khẽ. Sự đề phòng trong lòng Dong Hyun cũng dần phai nhạt, những ác cảm ban đầu chẳng còn rõ ràng như trước. Vị khách không mời này, dù bí ẩn và khó đoán, nhưng ít nhất lúc này, hắn không khiến cậu cảm thấy đáng sợ. Có lẽ... hắn không hẳn là người xấu như cậu từng nghĩ.