Pheromone

Chương 4: Khách không mời

Trước Sau

break

Đèn đường leo lắt trong đêm khuya. Sau một hồi bàn tán, dân làng tản đi, để lại sự tĩnh lặng chỉ còn tiếng gió rít qua những tán cây khẳng khiu.

Dong Hyun vẫn đứng đó, ánh mắt vô thức hướng về nơi cậu bé kia vừa chạy đi. Cảm giác hoang mang vẫn còn đọng lại trong lòng, như một sợi tơ vướng vào khóe mắt, mơ hồ nhưng không dễ dàng gạt bỏ.

Nhưng rồi cậu lắc nhẹ đầu. Có lẽ cậu đang nghĩ quá nhiều.

Chuyện quan trọng bây giờ không phải là một đứa bé lạ mặt, cũng không phải cảm giác bất an mơ hồ này. Quan trọng nhất là ba. Dong Hyun hít sâu một hơi, đôi mắt đen láy dần lấy lại sự kiên định. 

Ba Dong Hyun rời đi thay đồ, trên người ông lấm lem không ít vết máu. Trước khi đi, ông dặn cậu lấy khăn ấm lau người giúp bệnh nhân, tiện thể chuẩn bị một bộ quần áo sạch để thay.  

 

Dong Hyun im lặng gật đầu. Cậu nhanh chóng mang một chậu nước ấm đến bên giường, vắt khăn cẩn thận rồi nhẹ nhàng lau đi những vệt bẩn còn sót lại trên làn da lạnh ngắt.  

 

Người đàn ông kia nằm bất động, hơi thở trầm ổn nhưng nặng nề. Hắn trông không giống người trong làng, vóc dáng cao lớn, bờ vai rộng,làn da rám nắng cùng thân thể rắn chắc toát lên sự cường tráng của một kẻ quen lao động tay chân hoặc có thể, là quen chiến đấu.  

 

‘’Là quân nhân sao?’’

 

Ánh mắt Dong Hyun chợt dừng lại nơi cánh tay trái của hắn. Một hình xăm lớn trải dài trên bắp tay rắn rỏi - một con đại bàng tung cánh, đôi mắt sắc lạnh như xuyên thấu cả cơn mê man.  

 

Cậu nhìn chằm chằm vào nó hồi lâu, rồi lại đưa mắt lên gương mặt người đàn ông. Đường nét góc cạnh, quai hàm lún phún râu, một vết sẹo nhạt kéo dài từ chân mày đến thái dương bên phải. Cả thân hình ấy toát lên một sự nguy hiểm âm thầm, như thể dù đang nằm bất tỉnh, hắn vẫn có thể bừng tỉnh bất cứ lúc nào.  

 

Dong Hyun bất giác mím môi. Hắn trông thật đáng sợ. Và cũng… thật khác với ba cậu. 

Ánh đèn leo lắt, hắt bóng chập chờn lên bức tường gỗ cũ kỹ. Trong căn phòng nhỏ, chỉ còn tiếng thở khe khẽ của người đàn ông lạ mặt và tiếng tí tách của giọt nước đọng lại trên mép chậu.

Dong Hyun siết chặt chiếc khăn trong tay, cảm giác ẩm lạnh từ vải thấm nước len lỏi qua từng kẽ ngón tay. Cậu cúi đầu, tiếp tục lau đi những vệt bẩn còn sót lại, nhưng lòng không khỏi thấp thỏm. Người này là ai? Tại sao lại xuất hiện ở đây, lại còn mình đầy thương tích như vậy?

Ngay lúc cậu đang đắm chìm trong suy nghĩ, một cử động nhẹ làm trái tim cậu khựng lại.

Ngón tay người đàn ông khẽ động.

Ban đầu chỉ là một cơn co giật nhẹ nơi đầu ngón tay, sau đó cả bàn tay run rẩy, như thể đang vô thức tìm kiếm một điểm bám. Hàng lông mày rậm hơi nhíu lại, hơi thở dần trở nên nặng nề hơn.

Dong Hyun giật bắn mình, theo bản năng lùi về sau một chút. Nhưng chưa kịp phản ứng thêm, một lực siết bất ngờ ghìm chặt lấy cổ tay cậu.

Cậu hoảng hốt mở to mắt.

Bàn tay người đàn ông, lạnh ngắt và thô ráp, nắm lấy cổ tay cậu như gọng kìm, chặt đến mức khiến da thịt hơi nhói đau.

Hắn không mở mắt. Nhưng bàn tay ấy lại nắm rất chặt, như thể trong cơn mê man, hắn vẫn có thể cảm nhận được có người bên cạnh mình.

Dong Hyun cứng đờ cả người. Cậu không dám nhúc nhích. Tim đập thình thịch, hơi thở gấp gáp hẳn lên.

Căn phòng nhỏ yên ắng đến đáng sợ. Tiếng động duy nhất là tiếng đèn điện phát ra âm thanh rè rè khe khẽ.

Vài giây trôi qua.

Bàn tay người đàn ông dần thả lỏng.

Không bỏ lỡ cơ hội, Dong Hyun lập tức rút mạnh tay lại, lùi ra sau mấy bước.

Cổ tay cậu hằn lên một vết đỏ nhàn nhạt.

Hơi thở Dong Hyun có phần rối loạn. Cậu nhìn chằm chằm vào người đàn ông, trong lòng dâng lên một nỗi bất an khó gọi tên.

Hắn thực sự chưa tỉnh… hay chỉ là đang giả vờ?

“Đừng nhìn nữa.”

Giọng nói khàn đặc vang lên, trầm thấp và đầy mệt mỏi. Người đàn ông từ từ hé mắt, đôi đồng tử sắc lạnh như phản chiếu hình ảnh con đại bàng trên cánh tay hắn. Ánh nhìn quét qua căn phòng rồi dừng lại trên người cậu.

“Nhóc con, đây là đâu?”

Dong Hyun thoáng ngập ngừng, câu từ không liền mạch nhưng vẫn đáp:

“Đây là nhà cháu… Chú bị tai nạn ở bìa rừng, dân làng đưa chú về đây, ba cháu là bác sĩ nên- ”

Cậu chưa kịp nói hết câu, người đàn ông đã chống tay ngồi dậy. Với cơ thể đang mang đầy vết thương như vậy, lẽ ra hắn không thể cử động dễ dàng đến thế. Dong Hyun hốt hoảng bước tới, vô thức đỡ lấy cánh tay hắn.

“Chú đừng cử động mạnh, vết thương có thể bị rách.”

Hắn cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt thâm trầm. Cậu nhóc này vừa nãy còn sợ hãi nép vào một góc, vậy mà giờ lại chủ động đến gần, còn lo lắng đỡ lấy một người xa lạ như hắn.

“Không phải vừa rồi còn sợ ta sao?”

Dong Hyun im lặng, không biết phải trả lời thế nào. Đúng lúc đó, ba cậu bước ra từ trong phòng, mái tóc vẫn còn ẩm ướt sau khi tắm xong.

“Anh tỉnh rồi sao? Đừng cố ngồi dậy, vết thương của anh vẫn còn chưa lành hẳn.”

Ông nhanh chóng rót cho người đàn ông một ly trà nóng. Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát hai cha con, ánh mắt sắc bén quét qua khắp căn phòng nhỏ như đang đánh giá điều gì đó. Đến khi xác nhận không có gì đáng ngờ, hắn mới chậm rãi nhận lấy ly trà.

“Cảm ơn. Tôi không sao.”

“Quần áo của anh bị rách và dính máu khá nhiều, tôi đã giặt rồi. Tạm thời anh có thể mặc đồ của tôi.”

Người đàn ông không từ chối, chỉ gật đầu thay cho lời đồng ý.

Ba Dong Hyun nhìn hắn một lát, rồi hỏi: “Anh không phải người trong làng, sao lại gặp tai nạn ở gần bìa rừng?”

Vừa nghe câu hỏi, ánh mắt hắn chợt trở nên sâu thẳm. Dong Hyun theo bản năng siết chặt gấu áo ba mình, cảm giác có gì đó không ổn. Nhưng chỉ sau một thoáng, người đàn ông đã nhanh chóng giấu đi sắc thái nguy hiểm trong ánh mắt, thản nhiên trả lời:

“Tôi đi du ngoạn đây đó. Đêm qua chạy ngang khu rừng thì gặp thú hoang, trời tối nên đánh lái lệch hướng, mất kiểm soát rồi lật xe… Chỉ vậy thôi.”

Giọng điệu hắn nhẹ bẫng, như thể mọi chuyện chẳng có gì nghiêm trọng.

Ba Dong Hyun không truy hỏi thêm, chỉ gật đầu: “Ra vậy. Dù sao anh cũng nên nghỉ ngơi vài ngày, xem vết thương thế nào rồi hãy đi.”

Không khí trong phòng dần trở nên hòa nhã hơn. Sau một lúc trò chuyện, ba cậu chợt nhớ ra điều gì đó.

“À, anh tên gì? Mọi người thường gọi tôi là bác sĩ Lee, Lee Young Saeng.”

Người đàn ông thoáng do dự, rồi cũng lên tiếng: “Kang Dae Sung.”

“Anh Kang, nhà tôi chỉ có hai cha con, thức ăn không nhiều lắm, nhưng nếu không chê, anh ở lại ăn cơm với chúng tôi nhé?”

Dong Hyun nghe vậy thì sững người. Lương thực trong nhà vốn đã ít ỏi, giờ lại có thêm một người… Cậu lặng lẽ nhìn ba mình, trong lòng không khỏi lo lắng. Nhưng ba đã quyết định rồi, cậu cũng chỉ có thể đứng dậy dọn cơm.

Trên bàn ăn, chỉ có một ít cơm trắng và kimchi. Khi Dong Hyun bày thức ăn ra, người đàn ông nhìn chằm chằm vào mâm cơm đơn sơ, chớp mắt vài cái đầy khó tin.

“… Hết rồi?”

Câu hỏi của hắn khiến ba cậu hơi ngại, nhưng vẫn cố gắng cười hòa nhã:

“Anh ăn tạm nhé, mai tôi sẽ bảo thằng bé ra sông bắt cá. Chúng tôi chỉ có hai cha con nên cũng không ăn nhiều.”

Hắn liếc nhìn Dong Hyun, ánh mắt có phần khó hiểu.

“Nhóc con, tên là gì? Bao nhiêu tuổi rồi?”

Dong Hyun vừa múc cơm vừa đáp:  “ Cháu là Dong Hyun. Mười hai tuổi.”

“Mười hai tuổi… Vậy thì có hơi gầy. Còn tưởng cháu mới tám tuổi.”

Giọng điệu hắn không rõ là đang nhận xét hay thương hại, nhưng lại khiến Dong Hyun có chút khó chịu. Cậu không nói gì, chỉ cúi đầu lặng lẽ ăn cơm.

Dae Sung không nói thêm gì nữa, nhưng sau một lúc, hắn bất ngờ cất giọng:

“Ngày mai ta đi cùng cháu.”

Dong Hyun ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn hắn.

“Dẫn ta đến chỗ xe của ta. Trong đó có vài thứ… có lẽ vẫn còn.”

Cậu chần chừ. Người đàn ông này, liệu có đáng tin không? Cậu vô thức nhìn sang ba mình, thấy ông gật đầu, cậu mới khẽ đáp:

“Dạ, vậy để mai cháu dẫn chú đi. Giờ ăn cơm trước đã.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc