Pheromone

Chương 3: Tai nạn nơi góc tối

Trước Sau

break

Dong Hyun chậm rãi ngồi xuống mép giường, ánh mắt vẫn dõi theo cánh cửa gỗ khẽ rung nhẹ trong làn gió đêm len qua khe hở. Bóng tối dần phủ kín căn phòng, chỉ còn chút ánh sáng leo lét từ chiếc đèn đường hắt qua ô cửa sổ nhỏ. Cậu thở hắt ra một hơi, rút điện thoại ra lần nữa, ánh sáng từ màn hình hắt lên khuôn mặt đã sớm chai sạn với cảm giác chờ đợi.

Vẫn không có gì cả.

Cậu ném điện thoại xuống giường, đưa tay xoa nhẹ hai bên thái dương. Trong lòng dâng lên một cảm giác trống trải đến lạ. 

‘’Ba ơi! Ba!’’

Không có tiếng đáp lại, căn nhà chìm vào yên lặng, chỉ có âm thanh của chính cậu vang vọng trong không gian vắng lặng. Có lẽ ba đã ra ngoài làm việc từ sớm, nhưng sao không báo trước nhỉ… Thôi kệ. Dong Hyun khẽ thở dài, bước vào nhà, rửa sạch tay chân dưới làn nước lạnh rồi lẳng lặng đi vào bếp, chuẩn bị bữa ăn đơn giản cho gia đình. Trong căn bếp nhỏ, cậu cẩn thận lục lọi từng ngăn tủ, tìm kiếm chút đồ ăn còn sót lại. Chiếc tủ lạnh cũ kỹ đã hỏng từ lâu, chỉ còn trơ ra những vết gỉ sét loang lổ. Thời tiết se lạnh giúp thực phẩm bảo quản được lâu hơn một chút, nhưng những thứ còn lại e rằng cũng đã không còn tươi nữa. Dong Hyun khẽ nhíu mày, lật mở từng hộp đựng, mong tìm được thứ gì đó vẫn còn ăn được

Dong Hyun cẩn thận mở nắp thùng gạo dưới chân tủ, bên trong chỉ còn lại một lớp mỏng dưới đáy, có lẽ chỉ đủ nấu thêm ba bữa nữa. Cậu lặng lẽ thở dài, ánh mắt dừng lại trên hộp kimchi đặt cạnh đó. Khi mở ra, mùi chua nồng xộc vào mũi, một góc đã bị mốc. Cậu khẽ cau mày, dùng đũa gạt bỏ phần hỏng, rồi đặt phần còn lại lên bàn bếp. Ngoài ra… Chẳng còn gì khác nữa. Sau khi cắm cơm, Dong Hyun xắn tay áo, nhanh chóng bắt tay vào dọn dẹp nhà cửa. Ba cậu vốn có sức khỏe không tốt, nên hầu hết việc nhà đều do một tay cậu quán xuyến. Dù dáng người nhỏ nhắn, nhưng nhờ sự lanh lợi và tháo vát, cậu vẫn xử lý mọi thứ một cách gọn gàng, ngăn nắp. Cậu bắt đầu bằng việc quét dọn từng góc nhà, chiếc chổi nhỏ trên tay di chuyển đều đặn, cuốn theo lớp bụi mỏng bám trên sàn. Xong xuôi, Dong Hyun lấy giẻ lau sạch bàn ghế, chỉnh lại từng món đồ cho ngay ngắn. Bếp núc cũng không bị bỏ quên, từng chiếc bát, đôi đũa được rửa sạch, úp gọn trên kệ. Mọi thứ cứ thế diễn ra tuần tự, nhịp nhàng như một thói quen đã khắc sâu trong nếp sống hằng ngày của cậu.

Hoàn thành xong công việc, Dong Hyun mệt mỏi nằm dài trước hiên nhà, để mặc từng đợt gió xuân lạnh buốt quét qua làn da, mang theo hơi thở của đất trời còn vương mùi ẩm sau cơn mưa phùn ban sáng. Khi màn đêm buông xuống, làng quê chìm trong vẻ tĩnh mịch, chỉ còn tiếng gió thổi qua tán cây trơ trọi, hòa cùng tiếng côn trùng khe khẽ rỉ rả. Trăng non lửng lơ trên nền trời cao vợi, ánh sáng nhợt nhạt phủ lên mặt đất một màu trắng mờ ảo, còn những vì sao lấp lánh xa xăm, tựa như đang run rẩy trong cái rét cuối xuân.

Dong Hyun nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, thả hồn vào dòng suy nghĩ của riêng mình. Trong tâm trí non trẻ, thế giới này luôn ngập tràn sắc màu. Mùi đất ẩm ngai ngái sau cơn mưa phùn phảng phất trong không khí, hòa lẫn với hương hoa dại còn vương chút hơi sương. Bầu trời mùa xuân vẫn còn vương lại nét u ám của mùa đông, những tầng mây dày đặc che phủ ánh trăng, chỉ để lại những vệt sáng lờ mờ le lói.

Cậu thích những đêm như thế này, khi thế giới khoác lên mình tấm áo trầm mặc, khi hơi lạnh vẫn còn vấn vương trên từng tán cây, khi mọi thanh âm trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió rít qua những tán lá trơ trọi. Dưới bầu trời mờ sương ấy, cậu cảm thấy lòng mình nhẹ bẫng, như thể tất cả những điều không vui trong ngày cũng theo cơn gió mà tan biến.

‘’Bác sĩ Lee! Bác sĩ Lee ơi!’’

Cơn gió xuân se lạnh bỗng chốc im bặt, không gian như ngưng đọng lại trong khoảnh khắc. Ánh trăng nhạt nhòa phản chiếu trên nền đất ẩm, những vì sao lấp lánh trên cao cũng dường như bị che mờ bởi một nỗi bất an vô hình. Tiếng gọi thất thanh từ phía cổng đột ngột xé tan sự tĩnh lặng, kéo Dong Hyun ra khỏi dòng suy nghĩ của mình. Cậu giật mình bật dậy, đôi mắt hoang mang hướng về phía trước. Một cô bé hàng xóm đang bám chặt lấy cánh cổng, gương mặt đỏ bừng vì mệt, hơi thở gấp gáp như vừa chạy một quãng đường dài. Nhìn thái độ của cô bé, cậu biết ngay rằng đã có chuyện gì đó không ổn.

"Em sao thế? Có chuyện gì mà chạy đến đây gấp vậy?"

Cô bé trước mặt thở hổn hển, mặt tái xanh như vừa chạy một quãng đường dài. Giọng nói run rẩy, gấp gáp đến mức gần như vấp vào nhau:

"Đằng kia… ở bìa rừng… có người bị tai nạn! Nhiều máu lắm! Trạm y tế đóng rồi nên các chú bảo em chạy đi gọi bác sĩ Lee! Bác ấy đâu rồi ạ? Anh gọi bác ấy ra gấp đi!"

Dong Hyun sững người. Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng. Tai nạn...? Ở bìa rừng...? Khu vực đó ít người qua lại, nhất là vào ban đêm. Cậu chưa từng nghĩ sẽ có ai lui tới đó giờ này, chứ đừng nói là gặp chuyện. Hình ảnh những tán cây khô khốc vươn mình dưới ánh trăng chợt hiện lên trong đầu, thay vào đó là viễn cảnh đầy máu mà cô bé vừa mô tả. Cậu nuốt khan, ép bản thân giữ bình tĩnh.

"Ba anh đi từ chiều đến giờ chưa về, giờ mà chạy đi tìm thì không biết phải bắt đầu từ đâu..."

Bàn tay nhỏ siết chặt thành nắm đấm. Trong khoảnh khắc, cậu muốn lao đi ngay lập tức, nhưng cũng biết nếu hành động thiếu suy nghĩ, cậu sẽ chỉ làm rối tung mọi chuyện. Cố gắng ổn định hơi thở, Dong Hyun cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt cô bé, giọng dứt khoát:

"Em chạy về bảo mấy chú đó đến nhà anh, trong góc bếp có một cây nạng, dùng nó đưa người bị thương đến đây! Ba anh không có nhà, anh sẽ đi tìm! Nhớ chưa?"

Cô bé gật đầu lia lịa, không chần chừ thêm giây nào mà xoay người chạy đi ngay. Nhìn bóng nhỏ khuất dần trong màn đêm, Dong Hyun cũng lập tức quay lưng, lao nhanh vào làng tìm ba.

Gió đêm lạnh buốt quất vào mặt, nhưng cậu chẳng quan tâm. Bước chân nhỏ lao vun vút trên con đường làng vắng vẻ, nhịp tim đập loạn xạ. Giữa tiếng lá xào xạc và tiếng hơi thở gấp gáp của chính mình, cậu chỉ biết cầu mong... Đừng quá muộn.

 

Dong Hyun chạy nhanh hết mức có thể, đế dép mòn nhẵn khiến từng bước chân trở nên chênh vênh, trượt nhẹ trên nền đất ẩm, nhưng cậu chẳng thể dừng lại.

Hơi thở y dồn dập, tim đập rộn ràng trong lồng ngực. Cậu không chắc phải tìm ba ở đâu. Ba thường không hay đi xa, nhưng cũng chẳng ai biết chính xác ông sẽ dừng lại ở đâu vào mỗi tối muộn như thế này, cũng có khi ông lại đi khám bệnh cho ai đó.

Dong Hyun lao qua con đường mòn chạy dọc cánh đồng, nơi một vài ngôi nhà còn leo lét ánh đèn. Cậu cố gắng căng mắt tìm kiếm, mong thấy bóng dáng quen thuộc nào đó. Không có. Mọi thứ chỉ là một khoảng tối tĩnh mịch, chỉ có tiếng bước chân cậu gấp gáp trên nền đất. 

Một tia sáng bất chợt hắt ra từ phía con đường dẫn lên chợ, nơi có quán nước nhỏ của bác Jung. Tim cậu khẽ giật lên một nhịp. Không chần chừ, cậu lập tức tăng tốc, vừa chạy vừa gọi lớn:

"Ba! Ba ơi! Có tai nạn! Người ta cần ba ngay lập tức!"

Tiếng ghế cọt kẹt vang lên ngay tức khắc. Bác Jung, người đang ngồi cùng ba cậu, giật mình quay sang, nhưng chưa kịp phản ứng gì thì ba cậu đã đứng bật dậy.

"Tai nạn?! Ở đâu? Ai bị thương?!"

Giọng ông gấp gáp, đôi mắt mở lớn, cả người cứng đờ trong khoảnh khắc trước khi nhanh chóng bước tới. Ông nắm chặt lấy vai Dong Hyun, ánh mắt hoảng hốt hiện rõ sự căng thẳng.

"Con nói rõ xem nào!"

Dong Hyun nuốt khan, hơi thở gấp gáp sau quãng đường chạy vội.

"Ở bìa rừng! Con không rõ ai bị thương, nhưng cô bé hàng xóm bảo là nhiều máu lắm! Trạm y tế đóng rồi, con bảo mọi người mang người ấy về phòng bệnh nhà mình. Ba, nhanh lên đi!"

Hai người vừa định chạy về thì ông Jung gọi lại, đặt ly trà nóng xuống, nhẹ giọng:

‘’Chú định chạy bộ về với thân thể tàn tạ đó à, để tôi chở chú với nhóc về, sợ rằng trước khi cứu được bệnh nhân thì chú đã nằm xuống rồi.’’

Hai ba con nhìn nhau không chần chừ mà gật đầu đồng ý. Ba cậu không nói thêm gì nhanh chóng vớ lấy túi cứu thương vẫn luôn mang theo bên người, rồi chạy theo Dong Hyun ra xe với bác Jung.

Chiếc xe máy phóng nhanh qua con đường đất, ánh đèn trước rọi thẳng về phía ngôi nhà nhỏ. Khi họ đến nơi, cửa đã mở toang. Một nhóm người đang tụ tập trước phòng bệnh, giọng nói lo lắng vang lên.

Ba Dong Hyun vội vã bước vào, nhanh chóng quỳ xuống kiểm tra bệnh nhân. Người đàn ông nằm trên giường, trán vẫn đang rỉ máu, hơi thở yếu ớt. Một người trong làng lên tiếng:

"Chúng tôi vội mang anh ấy về đây, nhưng máu chảy nhiều quá, bác sĩ xem thử thế nào!"

Dong Hyun nín thở đứng nép sang một bên, một phần vì kinh hãi, một phần vì mùi máu quá tanh, bàn tay cậu vô thức siết chặt.

Ba cậu lập tức quỳ xuống bên cạnh người đàn ông, tay bắt mạch, kiểm tra hơi thở. Dong Hyun đứng im, nắm chặt tay đến mức móng tay hằn sâu vào lòng bàn tay.

"May quá, mạch ổn định, xương không sao. Vì rách da đầu với vai nên mới bị chảy nhiều máu thôi."

Nói rồi, ba cậu nhanh chóng lấy bông băng và thuốc sát trùng trong túi cứu thương, cẩn thận lau đi vết máu trên trán người đàn ông. Ông kiểm tra thêm một lượt, động tác vừa vững vàng vừa cẩn trọng.

Mọi người xung quanh cũng nhẹ nhõm phần nào nên tản dần đi. Lúc này, Dong Hyun mới nhận ra giữa đám đông có một cậu bé khoảng bảy, tám tuổi đang ngồi bệt dưới đất, toàn thân run rẩy. Áo cậu bé lấm lem bùn đất, mặt trắng bệch vì sợ hãi.

Ánh mắt hai người vô tình chạm nhau. Cậu bé kia khẽ mấp máy môi, như muốn nói gì đó nhưng rồi lại ngậm chặt miệng. Đôi vai run rẩy, ánh mắt hoảng loạn thoáng hiện lên một tia do dự. Nhưng chỉ trong giây lát, cậu đột ngột xoay người, lao vụt đi như thể sợ hãi điều gì. Bóng dáng nhỏ bé dần chìm vào bóng tối, để lại một cơn gió lạnh lùa qua, cuốn theo cảm giác bất an mơ hồ trong lòng Dong Hyun.

Một cảm giác lạ lẫm thoáng qua trong lòng Dong Hyun, mong manh như bóng trăng trên mặt hồ, nhìn thấy nhưng chẳng thể chạm tới.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc