Pheromone

Chương 2: Nước lạnh

Trước Sau

break

Mặt trời dần khuất sau những mái nhà lợp ngói cũ, ánh sáng ban trưa mờ nhạt, nhường chỗ cho sắc trời xanh xám trầm lặng. Làn gió thổi qua những rặng cây khô, mang theo chút hơi ẩm vương lại từ cơn mưa phùn buổi sớm.

Dong Hyun đứng lặng trước sân hồi lâu, đôi mắt cậu dán chặt vào màn hình điện thoại. Cuộc gọi vẫn không thể kết nối. Cậu thở ra một làn hơi mỏng, nhét điện thoại vào túi rồi lặng lẽ bước xuống bậc thềm. Con đường nhỏ chạy quanh làng vẫn còn âm ẩm, mặt đất lốm đốm vài vệt nước chưa kịp khô. Cậu cúi xuống nhặt vài vỏ lon và chai nhựa bị gió thổi lăn lóc ven đường - một phần giúp làng sạch hơn, phần còn lại có thể gom lại bán kiếm chút tiền tiêu vặt. Bên tai, tiếng gió xuân rì rào lẫn trong tiếng bước chân khẽ khàng, kéo theo một cảm giác xa xăm khó gọi tên.

Đi được một vòng, Dong Hyun dừng chân bên một cái ao nhỏ ven đường. Hơi nước lạnh buốt từ mặt nước phả lên da thịt, khiến cậu bất giác rùng mình. Cơn gió xuân lướt qua, cuốn theo hương bùn đất ẩm hòa lẫn với mùi cỏ non, tạo nên một cảm giác se sắt mà dễ chịu. Cậu khẽ nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, để cái lạnh mơn man len vào từng hơi thở.

Dong Hyun đang thả lỏng tận hưởng thì bất chợt có thứ gì đó đập mạnh vào lưng. Cảm giác ướt lạnh khiến cậu giật mình, khó chịu quay lại. Hóa ra là mấy đứa bạn cùng làng, chúng nhìn cậu cười khoái chí, trên tay vẫn cầm những chai nước còn uống dở. Một trong số đó vừa ném chai nước vào cậu, khiến trên áo in hằn một vệt nước loang lổ. Thằng nhóc vừa ném chai nước vào cậu vừa cười vừa nói:

“Ánh mắt đó là gì đây? Lạnh quá hả? Tao chỉ giúp mày làm quen với thời tiết thôi, không biết cảm ơn à?”

Dong Hyun im lặng, không phản ứng gì. Chỉ đưa mắt nhìn vệt nước loang trên áo rồi lặng lẽ quay đi, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. Thế nhưng, lũ trẻ kia lại chẳng muốn dễ dàng buông tha. Đứa thì kéo vai áo cậu, đứa lại tiếp tục hất nước lên người, vừa cười đùa vừa buông những lời trêu chọc:

“Ôi chết, chắc đây là chiếc áo duy nhất của mày đúng không, để tao mua cho mày thêm mấy cái nhé, mùa này lạnh lắm đấy!”

“Không biết trả lời à? Bộ ba mẹ mày không ai dạy mày phải biết trả lời người lớn hửm?”

Tiếng cười đùa vang vọng cả một góc ao, Dong Hyun vẫn đứng yên, bàn tay nhỏ bé siết chặt lại nhưng vẫn chưa hề phản kháng. Lũ trẻ này lớn hơn Dong Hyun vài tuổi, xuất thân từ những gia đình khá giả nên chúng luôn lấy cậu ra làm trò tiêu khiển. Mặc cho hơi lạnh se sắt luồn qua lớp áo mỏng, chúng vẫn cười cợt, ném vào cậu những lời trêu chọc không biết điểm dừng. Dong Hyun hiểu rõ, nếu cậu phản kháng hay đụng chạm đến chúng, mọi chuyện sẽ chỉ rắc rối hơn mà thôi. Thấy cậu chẳng hề phản ứng, những lời nói cay nghiệt hơn lại bắt đầu vang lên, xoáy sâu vào lòng Dong Hyun.

“Đúng là không được ai dạy dỗ, nó làm gì có mẹ chứ? Mẹ nó là loại phụ nữ chẳng ra gì, bà ta bỏ nó lên thành phố. Còn ba nó thì vô dụng chỉ có thể bám váy vợ. Bố mẹ tao đã nói vậy đấy.”

“Im đi!”

Dong Hyun không thể nhịn thêm được nữa. Trêu chọc cậu thế nào cũng được, nhưng đụng đến gia đình cậu thì không. Mẹ cậu không phải người như vậy…Ba cậu cũng không phải người vô dụng. Cơn giận dâng lên trong lồng ngực, đôi mắt cậu tối sầm. Bàn tay siết chặt, hơi thở trở nên dồn dập, nhưng cậu vẫn cố kìm nén. Nỗi kiềm chế của cậu giờ chẳng khác nào một sợi dây căng đến cực hạn, chỉ chờ một lời nói quá đáng nữa là sẽ đứt, cậu sẽ không thể đứng yên được nữa.

“Thì ra là vẫn biết nói, tao lại tưởng mày câm đấy. Hỗn láo với ai vậy hả? Chết tiệt. Đúng là cái loại không có cha mẹ dạy dỗ, mày!”

Chưa kịp dứt lời, thằng nhóc kia đã bị Dong Hyun bất ngờ túm lấy tay, đẩy thẳng xuống ao lạnh. Nhân lúc bọn trẻ còn hoảng hốt chưa kịp phản ứng, cậu nhanh chân đá nốt vài đứa đứng gần đó xuống cùng. Nước ao đầu xuân lạnh buốt, khiến lũ trẻ vừa rơi xuống đã rùng mình, vội vã ngoi lên trong tiếng la hét. Chúng loạng choạng, chới với giữa làn nước rét căm, có đứa còn sặc vài ngụm trước khi lóng ngóng đứng dậy. Cái lạnh ngấm vào da thịt, khiến chúng run lên bần bật. May mắn là nước ở đây khá nông, ngoài quần áo ướt sũng và vài vết trầy xước, chẳng ai bị thương nghiêm trọng.

“Thằng điên! Mày làm cái gì vậy? Dám đẩy tụi tao xuống nước, mày chán sống rồi à?”

"Không phải mấy người bảo lạnh sao? Tôi giúp mấy người quen dần với cái lạnh đấy. Được tắm chung như vậy rất vui còn gì? Hay mấy người muốn lạnh hơn nữa?"

Dong Hyun nhặt lấy chai nước lọc gần đó, chậm rãi rửa sạch vết bẩn trên tay, như thể chẳng mảy may bận tâm đến những tiếng la oai oái từ dưới ao. Ánh mắt cậu lướt qua đám nhóc đang loay hoay bám víu vào thành ao trơn trượt, cố gắng leo lên trong bộ dạng ướt sũng thảm hại. Khi chai nước đã cạn, cậu xoay nó trong tay vài vòng, rồi thẳng tay ném về phía đứa nhóc lúc nãy đã hất nước vào mình - một cú ném dứt khoát, không chút do dự.

“Có ăn có học được dạy dỗ đàng hoàng thì phải biết vứt rác đúng nơi đúng chỗ, ‘’anh’’ cầm chai nước về nhà mình mà vứt đi nhé.”

Dong Hyun không lạ gì chỗ này. Cậu đã từng trượt chân ngã xuống ao một lần nên biết rõ lòng ao khá nông, không nguy hiểm, nhưng khi đã xuống thì leo lên lại chẳng hề dễ dàng. Khi trước, cậu cũng phải vật lộn đến nửa buổi mới có thể thoát ra được.

Nói xong, Dong Hyun chẳng buồn nhìn lại. Cậu lặng lẽ cầm theo túi chai nhựa nhặt được lúc nãy bước đi như chưa có chuyện gì xảy ra. Đây là cách duy nhất để cậu phản kháng mà không lo bị tụi kia tố giác. 

Dong Hyun lùi lại một bước, phủi nhẹ những giọt nước còn vương trên tay áo. Cậu nhìn quanh, ánh mắt nhanh chóng dừng lại ở một người đàn ông trung niên đang đứng gần đó. Ông ta có vẻ vừa đi ngang qua, nét mặt bình thản như chưa hề hay biết chuyện gì vừa diễn ra. Không chần chừ, Dong Hyun từ tốn tiến lại gần, nhẹ nhàng kéo vạt áo ông ấy rồi chỉ tay về phía ao, giọng nói mang theo chút tủi thân:

 

“Bác ơi, cháu thấy có mấy anh kia đang xuống ao bắt trộm cá nhà bác đó. Còn vứt rác xuống đó nữa. Cháu có nói mà các anh không chịu nghe, còn hắt nước lên người cháu nữa…”

Nghe vậy, bác Park lập tức đổi sắc mặt, máu nóng bốc lên. Không chần chừ, ông vớ lấy cây gậy lớn rồi hầm hầm tiến về phía ao để xử lý bọn trẻ ranh mãnh kia.

Dong Hyun chỉ đứng bên cạnh, lặng lẽ quan sát, để mặc bọn chúng nhận lấy hậu quả của trò bắt nạt vừa rồi. Bắt tận tay như vậy, sao chúng có thể đổ lỗi cho cậu được nữa. 

Cậu thở nhẹ, lại ngước lên bầu trời, những tia sáng cuối ngày dần rút lui, để lại khoảng không vời vợi giữa tầng mây. Dong Hyun lững thững về nhà, bước chân vô thức chậm lại khi cậu chợt nhớ đến mẹ. Không biết bà đã gọi lại chưa? Cậu vội vàng lấy điện thoại ra kiểm tra, nhưng màn hình vẫn lặng im. Không một cuộc gọi nhỡ, không một tin nhắn. Cảm giác trống trải len lỏi vào lòng, nhưng cậu nhanh chóng xua đi, tự nhủ có lẽ mẹ chỉ bận chút việc mà thôi.

Phía xa, hoàng hôn đang dần nhuộm màu lên bầu trời, những vệt cam đỏ hòa vào mảng xanh còn sót lại, kéo dài trên những mái nhà thấp. Dong Hyun siết chặt chiếc túi trong tay, bước chân nhanh hơn, hướng về ngôi nhà nhỏ nơi cuối con đường quen thuộc.

Căn nhà cậu ở chỉ có một tầng, mái ngói cũ kỹ đã bạc màu, vài chỗ bị sứt mẻ phải che tạm bằng những tấm bạt nhựa chằng chịt vết vá. Bức tường bên ngoài loang lổ những vết bong tróc, lớp sơn đã bị mưa gió bào mòn, để lộ ra phần gạch cũ kỹ phía trong. Cửa sổ gỗ hé mở một khe nhỏ, để lộ tấm rèm đã sờn mép, thỉnh thoảng lại đung đưa theo từng cơn gió. Nơi này vẫn là nhà của cậu, nhưng lại mang đến một cảm giác lạnh lẽo khó tả - như thể nó đã quá quen với sự vắng bóng của một bàn tay chăm sóc. Cậu đặt túi chai nhựa vào một góc, phủi nhẹ lớp bụi bám trên tay rồi bước vào nhà. Đẩy nhẹ cánh cửa, tiếng bản lề cọt kẹt vang lên trong không gian tĩnh mịch. Ánh sáng hoàng hôn len lỏi qua ô cửa sổ, trải xuống sàn nhà từng vệt nhạt nhòa.

 Bên trong, đồ đạc đơn sơ nhưng được sắp xếp gọn gàng một cách máy móc, giống như cách người ta cố gắng tạo ra trật tự trong một nơi vốn đã quá trống trải. Một chiếc bàn gỗ nhỏ đặt sát cửa sổ, trên đó là vài quyển sách cũ mà cậu thường đọc khi rảnh. Góc tường có một chiếc ghế tựa bằng mây, chỗ dựa lưng hơi bị nứt nhưng vẫn còn chắc chắn. Đó là chỗ ba cậu thường ngồi trước kia, mỗi lần mẹ còn ở nhà, ông hay dựa vào đó uống trà rồi trò chuyện cùng bà. Giờ đây, chiếc ghế vẫn nằm nguyên vị trí cũ, nhưng chẳng còn ai ngồi lên nữa.

Trên chiếc tủ gỗ gần bếp, một khung ảnh gia đình được đặt ngay ngắn. Lớp kính phía trước đã bám bụi, nhưng tấm ảnh bên trong vẫn rõ nét. Trong ảnh, mẹ cậu đứng giữa, tay đặt lên vai cậu khi còn bé, mỉm cười dịu dàng. Ba cậu đứng bên cạnh, ánh mắt hiền hòa nhìn cả hai mẹ con. Cảnh tượng này từng là điều bình dị nhất trong cuộc sống của cậu, vậy mà bây giờ, nó chỉ còn là ký ức được đóng khung, bất động và xa vời.

Dong Hyun dừng lại một chút trước tấm ảnh, đầu ngón tay khẽ lướt qua mặt kính lạnh. Cảm giác cũ kỹ và trống trải của căn nhà hòa cùng cơn gió lùa qua khe cửa, mang đến một cơn se lạnh chẳng biết từ đâu ùa tới. 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc