15 Năm Trước _______
Dưới mái hiên của căn nhà nhỏ đơn sơ, giữa những cơn gió se lạnh của mùa xuân, một giọng hát trong trẻo vang lên, lơ đãng theo từng đợt gió.
“Trong một nhà có ba con gấu, gấu ba, gấu mẹ và gấu con…”
Tiếng hát thiếu niên vang vọng trong không gian tĩnh lặng của buổi trưa, kéo theo những thanh âm nhỏ vụn của thiên nhiên: tiếng gió xào xạc trên những tán cây khẳng khiu, tiếng lá khô lăn dài trên nền đất, tiếng lũ chim sẻ ríu rít chuyền cành như một điệu nhạc nền cho ngày xuân ảm đạm. Một khoảng đất trống trải dài dưới bầu trời xám nhạt, cỏ dại mọc lơ thơ theo từng cơn gió se lạnh đầu xuân. Xa xa, những lùm cây rì rào trong làn gió nhẹ, bóng dáng chúng nhỏ dần, hòa vào nền trời mênh mang như thể chạm đến tận cùng của thế giới.
Cậu thiếu niên ngồi trên bậc thềm gỗ cũ, hai chân thả lỏng, để mặc cho cơn gió nhẹ quấn lấy đôi chân gầy guộc. Hơi thở phả ra thành từng làn khói trắng mỏng manh, bay lên rồi tan biến trong không trung. Chiếc áo len cũ không đủ dày để chống lại cái lạnh, khiến cậu bất giác rụt người lại, chà xát hai bàn tay vào nhau tìm chút hơi ấm. Các đầu ngón tay tê dại, nhuốm một màu đỏ ửng vì giá rét. Ở làng Damyang, mùa xuân luôn đến muộn. Ngay cả khi lịch đã sang trang, cái rét vẫn len lỏi trong từng kẽ lá, gõ nhẹ lên ô cửa sổ nhỏ, quấn lấy từng ngôi nhà bằng một lớp không khí lạnh lẽo.
Mẹ từng bảo, mùa xuân ở thành phố không như thế, chỉ cần tháng hai trôi qua là trời sẽ bắt đầu ấm lên, hoa nở rực rỡ khắp nơi. Nhưng Damyang thì không, nơi này lúc nào cũng lạnh hơn một chút, chậm rãi hơn một chút, giống như mọi thứ đều bị trì hoãn lại, không chịu đổi thay theo thời gian. Những ngày gió mùa như thế này, cậu vẫn thường ngồi trên bậc thềm gỗ, im lặng nghe tiếng gió thổi qua cánh đồng trơ trọi. Hôm nay cũng vậy. Chỉ có điều, giữa những đợt gió rít lạnh buốt, lòng cậu lại thấy nặng trĩu hơn bao giờ hết.
Cậu thiếu niên ấy tên là Lee Dong Hyun, năm nay đã mười hai tuổi. So với những đứa trẻ đồng trang lứa, cậu có phần chững chạc hơn, không phải vì tính cách mà vì hoàn cảnh bắt buộc cậu phải trưởng thành sớm. Gương mặt thanh tú, mái tóc nâu mềm mại di truyền từ mẹ, đôi mắt đen láy trầm tĩnh như có thể nhìn thấu mọi thứ. Dù còn nhỏ, nhưng cậu đã hiểu rõ một điều: nhà mình không giàu có.
Ba cậu là một bác sĩ làng, được mọi người tin tưởng và quý trọng. Thế nhưng, bệnh tật lại chẳng chừa một ai, ngay cả người hành nghề cứu chữa này. Ba cậu mắc bệnh nặng, cần thuốc chữa hàng ngày, số tiền ít ỏi từ việc khám bệnh chẳng thể đủ để trang trải. Còn mẹ cậu, người phụ nữ xinh đẹp và học thức kia, nếu không vì tình yêu mà lựa chọn kết hôn với ba, có lẽ bà ấy đã có thể có được một tương lai rộng mở hơn. Những lần mẹ về nhà ngày càng ít đi, đến mức cậu không nhớ lần cuối cùng mẹ ngồi xuống ăn cơm cùng hai cha con là khi nào. Cuộc sống ngày càng khó khăn với mẹ, bà phải một mình lên thành phố kiếm tiền, xa dần căn nhà nhỏ, xa dần ba và cậu. Tình yêu của họ cũng giống như hơi ấm ngày xuân - thoáng qua và dễ dàng tan biến. Khi tình yêu phai nhạt, chỉ còn lại một sự ràng buộc khó dứt, mà sợi dây trói chặt họ chính là cậu. Họ không thể quay lưng với nhau, nhưng ở lại cũng chỉ khiến cả ba nghẹt thở.
‘’Dong Hyun à, con ngồi đó làm gì vậy?’’
Tiếng ba cậu vang lên từ trong nhà, kéo cậu trở về thực tại.
‘’Con đang hóng gió thôi ạ.’’
Trời lạnh thế này, đáng lẽ nên trốn trong nhà, nhưng cậu vẫn ngồi đây, lắng nghe từng cơn gió rít qua những hàng cây trơ trụi.
“Vào đây đi, hôm nay có sữa này.”
Sữa? Cậu ngạc nhiên quay đầu lại, thấy ba đặt một hộp sữa lên bàn gỗ cũ.
“Ba uống trước đi ạ.”
“Ba uống rồi, hộp này là của con.”
Nghe được lời ấy của ba, Dong Hyun mới cẩn thận cầm ly sữa, nhấp một ngụm. Hương sữa ngọt ngào lan tỏa trong miệng, thơm hơn hẳn những lần trước. Cậu uống một hơi, cảm giác dòng sữa ấm chảy xuống, xua tan cái lạnh còn vương trên đầu lưỡi. Dù chỉ là một ly sữa thôi, nhưng với cậu, đó lại là một điều xa xỉ.
“Ba ơi, sao hôm nay lại có sữa vậy ạ? Ba không mua thuốc ạ?”
Ba cậu thoáng trầm ngâm, chậm rãi lật từng trang sổ bệnh án.
“Một bệnh nhân cũ của ba mang đến tặng, là sữa ngoại đó. Con cứ uống hết đi.”
Ngón tay nhỏ siết chặt lấy thành ly, như sợ chỉ cần bất cẩn một chút thôi, giọt sữa quý giá này sẽ rơi mất.
"Ba ơi..." Cậu ngập ngừng. "Sao ba chữa bệnh cho người khác được, mà lại không thể chữa cho mình?"
Ba cười, nhưng nụ cười ấy lại có chút xót xa.
"Bệnh của ba không phải chỉ cần vài thang thuốc là khỏi. Nó cần máy móc, cần bác sĩ giỏi. Và cần rất nhiều tiền."
Dong Hyun không hoàn toàn hiểu hết, nhưng cậu biết tiền rất quan trọng. Nó quyết định xem ba có thể khỏe lại hay không.
"Ba ơi, hôm nay mẹ có về không ạ? Con muốn để phần sữa cho mẹ."
"Mẹ con bận lắm, ba cũng không biết nữa. Lát con lấy máy gọi thử xem."
Cậu lặng lẽ gật đầu, rót riêng ra một ly sữa thật đầy, còn nhiều hơn ly của mình. Nhìn đứa con trai nhỏ đang cẩn thận đặt ly sữa sang một bên, ba bỗng khựng lại. Một suy nghĩ bấy lâu nay giày vò ông, hôm nay rốt cuộc cũng phải nói ra.
"Dong Hyun à... Ba cần tiền để chữa bệnh. Ba có thể tiết kiệm thêm một ít... nhưng..."
Cậu bé ngước nhìn, thấy ánh mắt ba có chút ngập ngừng.
"Chuyện đi học của con..." Ba cậu khó khăn mở lời.
"Có thể... Hoãn lại một năm được không?"
Căn nhà phút chốc rơi vào im lặng. Dong Hyun cúi đầu, chăm chú nhìn vào ly sữa sóng sánh. Một lúc sau, cậu nhấp một ngụm, rồi khẽ cười:
"Không sao đâu ạ. Con... Cũng không thích đi học lắm."
"Dong Hyun..."
"Con vẫn sẽ phụ ba bán thuốc mà. Chúng ta sẽ có tiền mua thuốc. Ba đừng lo."
Đôi mắt ba ánh lên nỗi chua xót. Ông đưa tay xoa đầu cậu, khẽ hỏi:
"Vậy sau này, con muốn làm gì?"
Dong Hyun không trả lời ngay. Cậu chầm chậm xoay ly sữa trong tay, suy nghĩ về chiếc áo blouse trắng của ba. Rồi, cậu ngẩng lên, ánh mắt kiên định:
"Con muốn làm bác sĩ như ba. Khi đó, con sẽ không đi xa đâu! Con sẽ làm bác sĩ ở đây, ngay cạnh ba! Chúng ta sẽ mua thật nhiều sữa."
Ba lặng nhìn cậu, bàn tay đang xoa đầu khẽ chững lại một chút, rồi tiếp tục với nhịp điệu chậm rãi. Giọng ông trầm thấp, mang theo chút mệt mỏi, chút tiếc nuối đã giấu đi nhiều năm:
“Dong Hyun, con phải sống khác ba. Đừng mắc kẹt ở đây… Đừng để tuổi trẻ của con trôi qua trong cái vòng luẩn quẩn mà ba từng đi qua.”
Ông dừng lại, ánh mắt nhìn về phía xa, nơi bầu trời mờ nhạt trải dài như một miền ký ức.
“Cả đời ba làm bác sĩ làng, cứ nghĩ rằng mình đang giúp người, nhưng đôi khi…” Ba cười khẽ, nhưng ánh mắt lại không giấu được nét chua xót. “Đôi khi ba thấy mình chỉ đang dậm chân tại chỗ.”
Dong Hyun chần chừ, môi mím lại theo thói quen. Một cảm giác là lạ bỗng len lỏi vào lòng, không hẳn là buồn, cũng chẳng phải bất mãn, chỉ đơn thuần là một thứ gì đó mơ hồ, chênh vênh giữa nỗi chạnh lòng và sự bâng khuâng khó gọi tên. Cậu hỏi, giọng rất nhỏ:
“Ba… Không muốn con làm bác sĩ ạ? Ba hối hận ư?”
Ba cậu lắc đầu, một nụ cười nhẹ thoáng qua như làn gió mong manh đầu xuân:
“Ba chưa bao giờ hối hận vì đã chọn làm bác sĩ. Ba biết làng này cần bác sĩ, nhưng đôi khi ba tự hỏi… nếu ba học nhiều hơn, đi xa hơn, có khi nào ba đã giúp được nhiều hơn không?"
Ba vỗ nhẹ lên vai cậu, ánh mắt dịu dàng nhưng sâu thẳm:
“Còn con thì khác. Con có thể đi xa hơn, làm được nhiều hơn. Hãy rời khỏi đây, trước khi con cũng nhìn lại và thấy tiếc nuối như ba.”
Bên ngoài, những chiếc lá non run rẩy trong cơn gió nhè nhẹ, như những kẻ mộng mơ còn lưỡng lự giữa mùa xuân và mùa đông, không biết nên tiến về phía trước hay lưu luyến điều đã cũ.