Pheromone

Chương 0: Hợp đồng bắt buộc

Trước Sau

break

Bóng tối bao trùm lấy không gian, quấn chặt lấy người chàng trai như một tấm lưới vô hình. Hai đầu gối cậu chạm vào nền đất lạnh, lớp vải mỏng manh của bộ quần áo chẳng thể che chắn nổi cơn tê buốt len lỏi vào da thịt. Tay bị trói chặt ra sau, sợi dây thô ráp ma sát vào cổ tay, siết đến mức mạch máu như muốn nghẹn lại. Mắt bị bịt kín, chỉ có bóng tối dày đặc bao trùm.

Những tiếng rên rỉ khe khẽ, đứt quãng như tiếng mèo kêu trong đêm, rồi dần trở nên rõ ràng hơn, gấp gáp hơn. Cậu không thể nhìn thấy gì, nhưng mỗi giác quan khác đều bị cưỡng ép hoạt động đến cực hạn. Không khí vương mùi rượu mạnh và hương thơm xa lạ, có chút nồng, có chút hắc. Hơi thở hỗn loạn, tiếng cười khẽ đầy mê hoặc, từng tiếng động nhỏ cũng khiến sống lưng cậu lạnh buốt.

Cậu không biết mình đang ở đâu, không hoảng loạn la hét mà im lặng lắng nghe. Cơ thể bị trói chặt, đôi mắt bị che khuất, mọi giác quan khác đều trở nên nhạy bén hơn.  Một giọng nói trầm thấp bật ra, gần đến mức tưởng chừng ngay sát bên tai. Tiếng giày gõ nhẹ trên nền nhà, thong thả nhưng đầy áp lực. Cậu muốn cử động, nhưng tay chân đều bị trói, chỉ có thể lặng im nghe ngóng.

Bỗng dưng, một ngón tay thon dài lạnh buốt lướt qua má cậu, chậm rãi trượt xuống cằm, nâng lên một cách tùy tiện, cậu còn ngửi được trên người đó đầy mùi khói thuốc.

"Cậu tỉnh rồi?’’

Chất giọng khàn khàn, như vừa thức dậy sau một giấc ngủ say, mang theo chút lười biếng pha lẫn nguy hiểm. Người này không phải người Hàn? Là tiếng Nga.

Cậu nuốt khan, cơ thể phản ứng rụt cổ về nhưng người kia mau chóng bóp chặt lấy mặt cậu, lực tay mạnh tới nỗi cậu tưởng rằng xương hàm của mình sắp vỡ ra vậy. Người đàn ông kia hỏi lại:

"Tỉnh rồi sao không lên tiếng?’’

Cậu không lên tiếng, y thực sự muốn trả lời nhưng tay người kia vẫn không rời khỏi mặt thì sao cậu có thể nói được? Hắn bỏ tay ra thì hình như lại có một người tới - Là phụ nữ. Cậu nhanh chóng lùi về sau né tránh, người phụ nữ thì cứ sáp lại ôm lấy cổ, cố ý đụng chạm da thịt, giọng nói nghe rất lôi cuốn:

"Anh trai, sợ lắm đúng không? để em giúp anh giải tỏa nhé?’’

Lúc này thì đầu óc cậu không giữ được bình tĩnh nữa, hoang mang mà cố gắng né tránh. Khi cô ta thực sự muốn cởi đồ của cậu thì người đàn ông kia lại lên tiếng:

"Đủ rồi, ra ngoài đi.’’

Giọng hắn mang theo uy lực vô hình, từng âm tiết phát ra khiến Dong Hyun cảm thấy sống lưng lạnh buốt. Cậu không nhìn thấy gì, nhưng có thể tưởng tượng được sự trấn áp trong giọng nói ấy lớn đến mức nào - đến mức người phụ nữ vừa rồi còn không dám ho he một tiếng, vội vã thu dọn rời đi như thể chỉ cần chậm một giây thôi cũng sẽ chuốc họa vào thân.

Không gian lại chìm vào một khoảng lặng đáng sợ. Chỉ còn lại mùi khói thuốc nồng nặc bao trùm, đặc quánh đến mức khiến người ta ngột ngạt, cùng với dư âm xác thịt trần trụi vừa rồi khiến dạ dày cậu quặn thắt. Dong Hyun nghiêng đầu, khẽ nhíu mày.

"Anh là ai? Tại sao lại bắt tôi?"

Cậu không thích vòng vo, cũng không có hứng chịu đựng thêm sự tra tấn tinh thần quái đản này.

"Ồ? Thì ra biết nói cơ đấy." Hắn bật cười, giọng điệu lười biếng mà lại mang theo một sự trào phúng khó chịu. "Tôi còn tưởng cậu câm đấy. Nhưng mà nghĩ lại thì, một bác sĩ đứng đầu mà bị câm thì cũng hơi kỳ quặc nhỉ?... Lee Dong Hyun."

Hai chữ đó vang lên như một nhát dao lạnh lẽo cắt vào tâm trí cậu.

Dong Hyun sững người.

Hắn… biết cái tên đó?

Cái tên cậu đã giấu kỹ suốt bao nhiêu năm nay, thậm chí ngay cả trong bệnh viện cũng không ai gọi cậu như thế. Làm sao hắn có được nó? Hắn đã theo dõi cậu từ bao giờ?

Cậu siết nhẹ ngón tay để giữ bình tĩnh, giọng nói vẫn trầm ổn như cũ.

"Anh muốn gì? Tiền bạc hay thứ gì khác?"

Không có tiếng trả lời ngay. Chỉ có tiếng bước chân vang lên trong gian phòng tối, mỗi nhịp đều trầm ổn, thong thả như thể không hề vội vã. Nhưng càng đến gần, cảm giác ngột ngạt càng rõ rệt hơn.

Rồi một thứ gì đó chạm vào môi cậu - Lạnh lẽo, sóng sánh. Mùi rượu nặng xộc thẳng vào mũi cậu. Dong Hyun theo phản xạ nghiêng đầu tránh đi, nhưng cằm bị giữ lại, miệng bị ép mở ra, chất lỏng cay nồng chảy tràn vào miệng. Cậu bị sặc, ho khan liên tục, vị cồn mạnh tràn xuống cổ họng nóng rát, thậm chí còn có chút tê dại.

Hắn nhìn cậu giãy giụa, khóe môi hơi cong lên.

"Tiền bạc? Địa vị?" Hắn nhàn nhạt lặp lại. "Những thứ đó tôi chưa bao giờ thiếu."

Một bàn tay vươn tới, gỡ miếng vải che mắt cậu xuống.

Ánh sáng chói lóa bất ngờ khiến đồng tử Dong Hyun co rút, mất vài giây cậu mới dần thích nghi. Khi mọi thứ trở nên rõ ràng, cậu mới thấy được người trước mặt mình.

Và ngay giây phút đó, ánh mắt cậu khẽ trầm xuống, không muốn tin vào mắt mình.

"Ivanov Slavik?"

Người đàn ông trước mặt chính là cái tên đang đứng trên đỉnh quyền lực của thế giới ngầm nước Nga - Slavik, kẻ kế nhiệm vị trí ông trùm.

Không ai ngờ được một nhân vật tầm cỡ lại đích thân bắt cóc một người như cậu. Điều này có ý nghĩa gì? Nghĩ đi nghĩ lại vẫn là có gì đó không may mắn.

Nhìn gần, Slavik mang một diện mạo hoàn toàn khác biệt so với tưởng tượng của cậu. Bờ vai rộng, cơ bắp săn chắc lộ rõ dưới làn da trắng nhợt nhạt. Hắn không mặc áo, để lộ một vết sẹo lớn kéo dài trên vai, vết thương cũ trông như từng bị bỏng nghiêm trọng. Nhưng thứ thu hút ánh nhìn cậu nhất chính là đôi mắt - một đôi mắt trũng sâu, quầng thâm rõ rệt, không có lấy một chút khí sắc.

Hắn mệt mỏi. Không chỉ là mệt mỏi đơn thuần, mà giống như đã phải chống chọi với cơn suy kiệt kéo dài. Là dư âm của chất cấm ư?

Dong Hyun nheo mắt. Không loại trừ khả năng hắn lạm dụng một chất cấm nào đó, giới này mà không đụng vào thì mới là một chuyện khó tin.

Slavik chậm rãi nhìn cậu, ánh mắt không mang theo tia dao động nào.

"Thứ tôi cần," hắn cất giọng, ngữ điệu trầm thấp, "Là cậu."

Lời hắn thốt ra khiến Dong Hyun thoáng dừng lại, không tin vào tai mình.

“Tôi? Anh cần tôi làm gì?”

Slavik mỉm cười, chậm rãi dựa người ra sau. “Cậu có nhiều giá trị với tôi. Tôi cần cậu trong 2 năm, vừa làm bác sĩ riêng, vừa làm phụ tá. Nếu cậu đồng ý, Sau khi hết hợp đồng thì cậu sẽ có một khoản tiền lớn, hoặc tôi mở cho cậu một bệnh viện riêng.”

Hắn ngồi xuống ghế sofa, ngạo nghễ vắt chân, cầm ly rượu đưa lên môi nhấp một ngụm. Dáng vẻ lười biếng nhưng lại như vị vua đang ban phát ân huệ.

“Mà thực ra…” Hắn nheo mắt nhìn cậu, đáy mắt ánh lên vẻ giễu cợt. “Cậu không có quyền từ chối.”

Dong Hyun nghe đến đây thì bật cười, có phần nực cười vì sự tự tin vô lý của hắn. Nhưng câu tiếp theo của Slavik lại khiến cậu khựng lại.

“Cậu biết mình đang ở đâu không? Hiện tại cậu đang ở Nga, hộ chiếu của cậu thì tôi giữ. Nếu cậu định bỏ trốn, tôi không cần phải làm gì, cảnh sát sẽ bắt cậu vì nhập cư trái phép. Khi đó, cậu sẽ không chỉ rơi vào tay tôi mà còn có thể mất đi giấy phép hành nghề. Ai lại tin một bác sĩ dính tiền án nhỉ?”

Lời hắn có ý cảnh cáo, nhưng giọng điệu thì lại như đang trêu chọc một con thú nhỏ.

Dong Hyun hơi nheo mắt, từ tốn trả lời: “Nếu anh đã điều tra tôi kỹ như vậy, chắc cũng biết tôi không dễ bị ràng buộc bởi một tấm hộ chiếu.”

Slavik phá lên cười. “Giỏi thật. Giọng tiếng Nga của cậu khá lắm, nghe rất cuốn hút.”

Lời hắn không hề liên quan đến câu nói của Dong Hyun, nhưng thái độ lại nhàn nhã đến mức đáng ghét. Hắn cầm lấy một tập hồ sơ trên bàn, lật lật vài trang rồi ném xuống sàn, ngay trước mặt Dong Hyun - Một tập sơ yếu lý lịch.

Đôi mắt Dong Hyun dần trầm xuống. Người trong tập giấy đó là ba nuôi cậu.

“Nhìn quen không? Ông ấy trước đây cũng từng làm lính của tôi.” Slavik chậm rãi nói, ngón tay gõ gõ lên thành ly rượu. “Cậu có thể từ chối, nhưng người đầu tiên biến mất sẽ là ông ấy.”

Dong Hyun siết chặt hai tay. Trong lòng dấy lên cảm giác khó chịu tột độ.

“Hèn hạ…’’. Giọng cậu trầm xuống, mang theo ý cảnh cáo. “Anh không sợ tôi sẽ giết chết anh và bỏ trốn sao?”

Slavik bật cười, không hề nao núng. Hắn đưa tay vuốt ngược mái tóc vàng sáng, hàng mi rủ lộ ra vẻ thờ ơ nhưng lại đầy nguy hiểm.

“Trong hợp đồng có điều khoản. Nếu tôi chết trong thời gian hợp đồng còn hiệu lực, dù là ai giết đi nữa, thì vẫn sẽ có người xử lý gia đình cậu. Nên là...” Hắn cười nhạt, mắt nhìn Dong Hyun với vẻ thích thú. “Nhớ bảo vệ tôi cho tốt nhé. Chúng ta còn có thể gọi là người quen.”

Dong Hyun sững người.

“Tên điên này…” Cậu nghiến răng chửi hắn bằng tiếng Hàn,  ánh mắt sắc lạnh phủ nhận. “Tôi chưa bao giờ biết anh.”

Cơn giận của cậu bùng lên dữ dội, nhưng lý trí lại ngăn cậu làm ra hành động thiếu kiểm soát. Nếu không bị trói, cậu nhất định sẽ ra tay với hắn ngay lúc này. Trong đầu cậu hiện lên vô vàn câu hỏi mà bản thân cũng không hiểu tại sao.

Thế quái nào? Tại sao lại là cậu? Sao cậu đã bị cuốn vào chuyện này? Là mở ra một con đường mới hay là vực sâu không đáy?

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc