Pheromone

Chương 9: Suy nghĩ của ba

Trước Sau

break

Cứ thế, hắn cõng Dong Hyun trên lưng, từng bước đi vững chãi, ổn định. Dù cơ thể cậu ướt đẫm và lạnh toát, hắn vẫn không rời tay, giữ cậu thật chặt. Gió đêm lành lạnh phả qua, nhưng trong vòng tay hắn, cậu vẫn còn chút hơi ấm mong manh.

Về đến nhà, ba Dong Hyun nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì giật mình, vội vàng bước tới đỡ lấy con trai từ trên lưng hắn.

"Sao nó lại thành ra thế này?" Giọng ông lo lắng, ánh mắt không giấu nổi vẻ hốt hoảng khi thấy sắc mặt tái nhợt của con.

"Thằng bé xúc động quá độ, lại rơi xuống nước, nhiệt độ cơ thể thay đổi đột ngột nên ngất đi." Hắn trầm giọng giải thích.

Ba Dong Hyun không nói gì thêm, chỉ nhanh chóng bế cậu vào phòng. Ông nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường, cẩn thận lau khô người rồi thay quần áo sạch. Cậu dù mê man nhưng cơ thể vẫn run lên nhè nhẹ, hàng mi khẽ lay động, môi mím chặt như đang chìm trong cơn mộng mị bất an.

"Nước lạnh thế này mà còn cố chấp…" Ông thở dài, động tác tay chậm lại, khẽ vuốt tóc con trai.

Hắn im lặng đứng bên cạnh quan sát. Ba Dong Hyun mang thuốc hạ sốt tới, định lay con trai dậy nhưng thấy cậu mệt mỏi đến mức không mở nổi mắt, ông đành quay sang, trầm giọng nhờ hắn: 

‘'Anh giúp tôi đỡ nó dậy một chút.’’

Hắn không nói gì, bước lên đỡ cậu, một tay vòng qua lưng, một tay giữ vai để nâng cậu lên. Khi lưng cậu tựa vào lòng hắn, hơi thở như trở nên nhẹ nhõm hơn, thân thể cũng không còn co rúm lại vì lạnh.

Ba cậu cẩn thận đặt viên thuốc vào miệng cậu, rồi dùng thìa múc nước từng chút một giúp cậu uống. Chỉ khi thấy cậu đã nuốt xuống, hơi thở ổn định hơn, ông mới thả lỏng.

"Được rồi, để nó nghỉ ngơi đi." Ông chỉnh lại chăn, rồi quay sang nhìn hắn, giọng trầm thấp. "Cảm ơn anh."

Hắn không đáp, chỉ nhìn đứa trẻ đang ngủ say. Cậu nhỏ bé và yếu ớt hơn hắn tưởng. Khi tỉnh táo, cậu luôn cố tỏ ra kiên cường, nhưng vào những lúc thế này, cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ.

Hắn im lặng một lát, rồi kéo chăn cao lên một chút, động tác vô thức đến mức chính hắn cũng không nhận ra.

Ánh đèn ngủ dịu nhẹ lan tỏa khắp căn phòng. Dong Hyun trong giấc ngủ khẽ trở mình, vô thức quay lưng về phía bức tường để tránh đi chút ánh sáng lờ mờ. Hàng mày cậu giãn ra, như thể cuối cùng cũng tìm được chút bình yên hiếm hoi.

Trong phòng, hai người đàn ông ngồi đối diện nhau, im lặng nhìn đứa trẻ đang ngủ. Bầu không khí nặng nề kéo dài, không ai mở lời trước.

Ba Dong Hyun khẽ vuốt tóc con trai, ánh mắt trầm xuống.

"Nếu cứ thế này, thằng bé sẽ còn khổ hơn nữa… Anh thực sự cam lòng sao?" Hắn lên tiếng, giọng trầm thấp nhưng không rõ là đang hỏi ông hay hỏi chính mình.

Ba Dong Hyun không đáp ngay. Ông lặng lẽ nhìn Dong Hyun thật lâu, rồi mới chậm rãi thở dài.

"Không cam lòng… Nhưng còn có thể làm gì?"

Tiền đồ của hai cha con, tương lai phía trước mịt mờ không lối thoát, phía sau là một gánh nặng chất chồng. Dong Hyun có thiên phú, có tiềm năng để vươn lên, nhưng liệu cậu có thể tự mình bước đi trên con đường đầy chông gai này không?

Giữ lại thì quá tàn nhẫn, buông tay cũng không đành lòng.

Một cơn gió lạnh lùa qua khe cửa, mang theo hơi ẩm của cơn mưa bên ngoài, làm lay động bức rèm mỏng. Hắn cau mày, đứng dậy bước đến bên cửa sổ, đôi giày nện xuống sàn gỗ phát ra âm thanh trầm thấp. Hắn vươn tay đóng cửa lại, chốt cẩn thận để ngăn gió lùa vào.

Khi làm xong, hắn hơi dừng lại, ánh mắt theo những giọt mưa trượt dài trên ô kính. Trời mưa… giống hệt đêm đầu tiên hắn gặp đứa trẻ này.

Lặng lẽ quay lại chỗ ngồi, hắn thu hết dáng vẻ nhỏ bé của Dong Hyun vào trong mắt. Hắn đang suy nghĩ… Có lẽ hắn có thể giúp cậu tiền đi học, có thể trả nợ giúp ba cậu. Như vậy, cuộc sống của hai cha con sẽ tốt hơn chứ? Liệu tương lai có mở ra một trang khác không? Nhưng rồi… liệu như thế đã đủ chưa?

Ngay khi hắn còn đang phân vân, giọng nói khàn khàn của ba Dong Hyun bất chợt vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ.

"Anh Kang." Ông ngập ngừng, ánh mắt nặng nề hướng về hắn. "Anh và Dong Hyun có vẻ khá hợp nhau, thằng bé cũng có vẻ quý anh."

Hắn thoáng nhíu mày.

"Anh có thể… nhận nuôi Dong Hyun không?"

Bên ngoài, mưa bắt đầu rơi nặng hạt, từng giọt nước vỡ tan trên mái hiên. Căn phòng chìm vào một sự tĩnh lặng kéo dài.

Hắn sững lại, như thể không tin vào những gì mình vừa nghe thấy.

"Nhận nuôi ư?’’

Hắn không thiếu tiền, cũng chẳng ngại nuôi một đứa trẻ. Nhưng điều khiến hắn ngạc nhiên hơn cả là… ba Dong Hyun thực sự có thể dễ dàng giao con mình cho một kẻ xa lạ như hắn sao?

Hắn nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt, giọng trầm thấp:

"Dong Hyun vừa bị mẹ bỏ rơi, bây giờ ngay cả anh cũng muốn bỏ rơi thằng bé?"

Ba Dong Hyun im lặng hồi lâu. Một lúc sau, ông mới cất giọng, mang theo một sự bất lực khôn cùng:

"Hận cũng được, trách cũng được… Nhưng nếu cứ để nó ở lại đây, chôn chân trong một cuộc sống không lối thoát, thì tình thương của tôi có nghĩa lý gì?"

Hắn không đáp.

Ba Dong Hyun là một người cha tệ bạc sao? Không hẳn. Ông cũng có yêu thương con, cũng muốn bảo vệ con, nhưng đồng thời… cũng không có khả năng bảo vệ.

Hắn nhìn ông một lúc, rồi quay sang nhìn Dong Hyun. Đứa trẻ ấy nằm yên dưới lớp chăn, vẫn ngủ say như thể chẳng hề hay biết về cuộc trò chuyện này.

Trong lòng hắn dấy lên một cảm giác phức tạp.

Hắn chưa từng có ý định nhận nuôi một đứa trẻ. Nhưng Dong Hyun… lại không giống những đứa trẻ khác.

Mưa ngoài trời mỗi lúc một lớn, tựa như muốn nhấn chìm cả thế giới vào màn đêm tĩnh lặng.

Gia đình giống như một khuôn đúc hình thành nên tính cách của một đứa trẻ. Nếu lớn lên trong một gia đình hạnh phúc, đứa trẻ sẽ vô tư, hồn nhiên, chẳng cần bận tâm quá nhiều về thế giới xung quanh. Nếu gia đình thiếu thốn tình cảm hoặc điều kiện, đứa trẻ sẽ trở nên dè dặt, luôn lo sợ, phòng bị mọi thứ. Còn nếu sống trong một gia đình bất hòa, đầy rẫy mâu thuẫn, rất có thể đứa trẻ ấy sẽ lớn lên với tính cách nóng nảy, dễ kích động, thậm chí là phản kháng bất cần.

Xét về hoàn cảnh của ba cậu và hoàn cảnh, ai cũng không phù hợp để nuôi dạy một đứa trẻ. Nhưng hắn cũng nhận ra được, Dong Hyun là một đứa trẻ có tiềm năng, thông minh, kiên cường và có tố chất, chỉ là hiện tại phụ thuộc vào cảm xúc khá nhiều. Nếu rèn giũa đúng cách, sau này có thể trở thành cánh tay đắc lực.

Hắn dựa lưng vào ghế, ánh mắt trầm lặng quan sát đứa trẻ đang chìm trong giấc ngủ. Với hoàn cảnh hiện tại, Dong Hyun chẳng khác nào một thanh kiếm quý bị bỏ mặc giữa đống gỉ sét. Mẹ cậu đã rời đi, để lại một vết thương khó lành. Ba cậu thì bất lực trước cuộc sống, dù có thương con nhưng chẳng thể cho cậu một tương lai tốt đẹp. Nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ chẳng bao lâu nữa, ánh sáng trong đôi mắt ấy cũng sẽ lụi tàn theo hiện thực khắc nghiệt.

Hắn không phải người thích vướng bận. Trước nay, hắn luôn đặt lợi ích lên hàng đầu. Nhưng với Dong Hyun, hắn lại có một sự mong chờ, muốn thử đặt cược xem thằng nhóc có thể đi xa đến đâu.

Có lẽ vì thấy chính mình trong đó.

Nhìn ba Dong Hyun ngồi bên giường, ánh mắt vẫn đang mong chờ câu trả lời, hắn hạ giọng đáp.

“Nếu đó là cách cuối cùng, tôi có thể giúp.”

Ba Dong Hyun nghe câu trả lời, lòng không biết nên vui mừng hay buồn bã. Ông lặng người, không biết phải nói gì tiếp theo. Hắn chậm rãi tiếp tục, từng lời rõ ràng, như thể đã cân nhắc từ trước:

“Tôi sẽ đưa tiền cho anh, đủ để trả hết nợ, thậm chí còn dư ra một khoản để anh chữa bệnh và bắt đầu lại cuộc sống. Đồng thời, như anh mong muốn, tôi sẽ nhận nuôi Dong Hyun và đưa thằng bé lên thành phố.”

Ba Dong Hyun nắm chặt tay, giọng ông trầm xuống:

“Chỉ cần anh đối xử tốt với thằng bé là được… Còn chuyện tiền bạc… Tôi không bán con mình.”

Hắn cười nhạt, ánh mắt điềm nhiên:

"Sau này, Dong Hyun sẽ là con trai tôi. Chữ hiếu của nó, tôi thay nó trả đủ. Đến lúc đó, giữa hai người không còn bất cứ liên quan nào nữa. Đừng tìm nó, cũng đừng mong nó quay về."

Ba cậu thoáng sững sờ.

“ Ý anh là… tôi sẽ không được gặp lại con mình sao?”

Hắn gật đầu, giọng nói bình thản, như thể chuyện này vốn dĩ hiển nhiên:

“Khi anh đã quyết định giao con mình cho người khác, anh cũng nên lường trước khả năng này. Hơn nữa, anh nghĩ Dong Hyun sẽ muốn gặp lại anh sao, khi chính tay anh đã đưa nó đi?”

Ba cậu cứng đờ, môi mấp máy nhưng không thốt nổi lời nào. Ông không rõ bản thân nên làm thế nào mới là đúng.

Thấy vậy, hắn đứng dậy, chỉnh lại cổ tay áo, giọng điệu dứt khoát:

“Anh cứ suy nghĩ đi. Chúng ta sẽ nói chuyện sau.”

Nói rồi, hắn xoay người rời đi, để lại một khoảng lặng nặng nề trong căn phòng nhỏ.

Ba Dong Hyun ngồi lặng bên giường, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt nhỏ bé của con trai. Đứa trẻ này… từ khi sinh ra đến giờ, ông chưa từng cho nó một cuộc sống đủ đầy, chưa từng giúp nó có được tuổi thơ hồn nhiên như bao đứa trẻ khác. Ông không phải một người cha tốt, nhưng ít nhất, ông đã cố gắng hết sức để nuôi nấng con mình.

Ông khẽ thở dài, chậm rãi nằm xuống bên cạnh cậu, đưa lưng về phía con trai. Trong bóng tối, giọng ông nhỏ đến mức gần như thì thầm, như đang tự nói với chính mình, lại như đang bày tỏ với đứa con bé bỏng:

"Ba thương con... thương con nhiều lắm... Nhưng ba không thể ích kỉ giữ con lại được..."

Ông cười chua xót. Cái thương ấy có ích gì, khi ngay cả cơm ăn áo mặc ông cũng không thể lo cho con đầy đủ?

“Ba mong con có một tương lai rộng mở, mong con được sống một cuộc đời đủ đầy hơn, được cảm nhận trọn vẹn vẻ đẹp của thời niên thiếu…”

Lời nói dần trở nên nghẹn ngào. Ông không muốn xa con, nhưng ông cũng không thể ích kỷ giữ con lại bên mình, để rồi nhìn nó mãi mắc kẹt trong cái vòng luẩn quẩn nghèo túng này.

Giọng nói nhỏ dần, cuối cùng hòa vào tiếng thở dài nặng nề. Không biết có phải vì quá mệt mỏi hay không, mà chỉ một lát sau, ba Dong Hyun đã chìm vào giấc ngủ.

Bên kia giường, cậu thiếu niên nhỏ bé lặng lẽ rơi nước mắt, không rõ cậu đã tỉnh giấc từ bao giờ. 

Cậu không lên tiếng, không nhúc nhích, chỉ im lặng để mặc những giọt nước nóng hổi lăn dài trên gò má, thấm ướt cả một khoảng gối. Đôi vai gầy khẽ run lên, nhưng cậu cố gắng ghìm lại, không để phát ra bất cứ âm thanh nào.

Cậu biết… Ba làm vậy là vì cậu.

Cậu biết… Ba thương cậu, chưa từng muốn rời xa cậu.

Nhưng mọi người liệu có cảm thấy có lỗi với cậu không? Mọi người có thực sự hiểu cậu cần gì không? Chẳng có lời xin lỗi nào thật lòng cả…

Câu trả lời bây giờ liệu có còn quan trọng không? Cuối cùng, cậu vẫn phải đối mặt với sự thật rằng, từ giờ trở đi… ba và mẹ sẽ không cần cậu nữa.

Nước mắt không ngừng rơi, nhưng chẳng ai nhìn thấy. Trong căn phòng tối om, chỉ có một thiếu niên nhỏ bé đang lặng lẽ nuốt trọn nỗi đau vào lòng.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc