Sáng hôm sau, khi mặt trời còn chưa nhô lên khỏi những đỉnh núi xa, Dong Hyun đã rời khỏi nhà. Cậu đạp chiếc xe cũ kỹ len lỏi qua con đường làng nhỏ hẹp, băng qua những triền đồi đầy sương sớm. Cuối cùng, cậu dừng lại trên đỉnh núi, nơi có một thân cây lớn vững chãi mọc giữa nền đất ẩm.
Tựa lưng vào thân cây, cậu ngước nhìn bầu trời vẫn còn lờ mờ trong ánh sáng chạng vạng. Hơi lạnh thấm qua lớp áo mỏng, làn da cậu như tê dại bởi hơi sương.
Dong Hyun muốn cất tiếng hát, bài hát mà cậu vẫn thường ngân nga vào mỗi buổi sáng, nhưng hôm nay, cổ họng cậu nghẹn lại. Cậu chẳng buồn mở miệng. Giữa khoảng không bao la này, chỉ có một mình cậu, đơn độc và lặng lẽ.
Mặt trời dần nhô lên, ánh sáng len lỏi qua những tán cây, vẽ lên nền đất những vệt nắng nhạt nhòa. Đàn chim non vỗ cánh rời tổ, tiếng hót ríu ran vang vọng cả núi rừng.
"Ồn ào quá…" - Dong Hyun mất kiên nhẫn nghĩ thầm.
Cậu đã lên đây để tìm chút tĩnh lặng, để hòa mình vào thiên nhiên, để chiêm ngưỡng những màu sắc vốn khiến lòng mình bình yên. Nhưng hôm nay, cậu chẳng thấy gì cả.
Bầu trời không còn xanh, bị sương sớm phủ một lớp mờ ảo, lạnh lẽo. Những tán cây hôm qua còn xanh rì giờ như nhuốm một màu u ám, tựa bức tranh cũ đã phai màu. Mọi thứ… đều chẳng còn như trước.
Dong Hyun thở dài. Bình minh cũng đã lên, cảnh vật cũng đã ngắm, có lẽ cậu nên về thôi.
Cậu lặng lẽ quay xe, đạp xuống dốc. Con đường làng đã nhộn nhịp hơn, vài người dậy sớm đi chợ, tiếng cười nói vang lên lẫn trong làn gió sớm.
Nhưng giữa cảnh vật tươi vui ấy, Dong Hyun vẫn thấy lòng mình trống rỗng đến lạ.
Dong Hyun về đến nhà, ba cậu và người kia cũng đã dậy. Hai người họ hình như đã bàn xong chuyện hôm qua, ba nhìn cậu với ánh mắt rồi ren, trong đáy mắt còn sót lại chút áy náy xen lẫn do dự. Dong Hyun thấy rõ sự gượng gạo đó, nhưng thay vì nói gì, cậu chỉ mỉm cười.
"Ba dậy rồi ạ? Con vừa đi dạo một chút."
Nụ cười ấy nhẹ như gió thoảng, nhưng lại vô cùng xa cách. Chẳng thể lừa được ai, đặc biệt là những người đang nhìn cậu.
Ba khẽ thở dài, đưa cậu một chiếc bánh mì.
"Hôm qua con ốm đấy, sáng ra ngoài lại ăn mặc mỏng manh như vậy. Ăn sáng trước đi."
Dong Hyun cầm lấy, lặng lẽ cắn một miếng. Vị bánh nhạt nhẽo như thể cậu đang nhai một thứ gì vô nghĩa. Không khí trong nhà cũng yên lặng đến mức khó chịu.
"Con vẫn ổn chứ?"
Cậu chớp mắt, nhai xong miếng bánh rồi mới chậm rãi trả lời:
"Hm? Con ổn mà. Mọi người trước đây cũng nói nhiều rồi. Hôm qua con chỉ hơi sốc thôi."
Giọng nói đều đều, chẳng có chút gợn sóng. Cậu không né tránh, nhưng cũng chẳng mang theo cảm xúc gì. Cứ như thể chuyện tối qua chẳng ảnh hưởng gì đến cậu.
Ba muốn nói gì đó, nhưng lại do dự. Không khí trầm mặc bao trùm cả gian bếp nhỏ. Người kia cũng im lặng, chỉ có tiếng nhai bánh mì của Dong Hyun vang lên khe khẽ.
Cậu nuốt xuống, rồi đột nhiên lên tiếng:
“Ba này...”
Giọng cậu nhẹ bẫng, tay mân mê một vết nứt nhỏ trên mặt bàn. Mắt cậu nhìn xuống, không phải né tránh, mà là vì chẳng biết phải đối mặt thế nào.
“Ba sẽ để con đi thật sao?”
Cậu ngước lên, ánh mắt trống rỗng nhưng sâu bên trong lại như đang mong đợi điều gì đó. Mong đợi một câu trả lời khác. Mong đợi rằng tất cả chỉ là một cơn ác mộng, rằng ba sẽ giữ cậu lại, rằng cậu vẫn còn có một nơi để thuộc về.
Ba cậu thoáng sững người, nắm chặt bàn tay. Dong Hyun không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng chờ đợi.
Cậu đã biết trước câu trả lời, nhưng vẫn mong rằng mình sai, mong rằng ba có thể lựa chọn khác.
Thế nhưng, ông chỉ khẽ thở dài, giọng nói vang lên đầy sự nặng nề:
"Ừm, ba đã suy nghĩ rồi. Điều này tốt cho tất cả mọi người."
Dong Hyun khẽ nhắm mắt, rồi thở hắt ra một hơi. Không bất ngờ. Không đau lòng. Cậu thậm chí chẳng còn cảm thấy hụt hẫng nữa. Đêm qua dường như đã gặm nhấm hết thảy những xúc cảm trong cậu rồi.
"Vâng. Con nghe ba."
Cậu không nhìn ông nữa mà quay sang người đàn ông vẫn đang im lặng nãy giờ, bẻ nửa chiếc bánh mì đưa cho hắn.
"Chú ăn không? Chút nữa cháu muốn cùng chú đi chợ. Dù gì sớm muộn cũng đi theo chú, cháu muốn chào tạm biệt mọi người."
Giọng cậu vẫn bình thản như thể đang bàn về một chuyện không liên quan đến mình. Dong Hyun quay sang nhìn ba lần nữa, ánh mắt bình thản đến lạ.
"Ba có muốn đi cùng không?"
Ông nhìn, nhưng vẫn lặng thinh.
Dong Hyun nhìn ông, chờ đợi. Nhưng đợi một lúc, đôi mắt cậu cũng dần hạ xuống, chẳng còn sự mong đợi ban nãy nữa. Đã không còn quan trọng rồi.
"Nếu ba bận thì thôi, con đi với chú ấy cũng được."
Hắn nhận lấy miếng bánh, không lập tức ăn ngay mà nhìn cậu chằm chằm. Đứa trẻ này thay đổi nhanh đến đáng ngờ. Hôm qua còn khóc đến ngất đi, hôm nay lại có thể bình tĩnh nói chuyện như thể mọi thứ đều không là gì.
Giả vờ mạnh mẽ như vậy làm gì chứ? Hắn không phải kẻ dễ mềm lòng, nhưng vẫn có một cảm giác khó chịu len lỏi trong lòng.
Hắn cắn một miếng bánh, nhai chậm rãi rồi hờ hững nói:
"Vậy thì đi thôi."
Cậu đứng dậy, chậm rãi bước ra ngoài. Mặt trời đã lên cao, nhưng ánh sáng hôm nay sao mà nhạt nhòa đến thế...
Bước theo sau hắn, Dong Hyun vừa đi vừa chào tạm biệt những người hàng xóm thân quen - Những người trước nay luôn quan tâm đến gia đình cậu, giúp đỡ trong lúc khó khăn.
"Nhóc Dong Hyun, nay cháu đi chợ mua gì vậy? Lại đây bác xem nào."
Bác Jung ngồi trước hiên nhà, vẫy tay gọi cậu vào. Dong Hyun ngoan ngoãn ngồi xuống bên thềm, vui vẻ đáp lời:
"Nay cháu không mua gì hết ạ. Nhà còn nhiều đồ lắm. Cháu ra đây để chào tạm biệt mọi người thôi ạ."
"Chào tạm biệt?" Bác Jung cau mày. "Ba con cháu định đi đâu sao?"
Trước khi cậu kịp trả lời, ánh mắt bác đã chuyển sang người đàn ông lạ mặt bên cạnh, chợt nhận ra điều gì đó.
"Ồ, chẳng phải anh là người bị tai nạn lần trước sao? Mau vào ngồi đi."
Hắn gật đầu, lặng lẽ ngồi xuống cạnh cậu.
"Ba cháu không chuyển đi đâu ạ." Dong Hyun nhẹ nhàng giải thích. "Đây là chú Kang. Sắp tới cháu sẽ theo chú lên Seoul, nên cháu muốn chào tạm biệt mọi người."
"Oh… hai người là họ hàng à? Bác ở đây với bố cháu bao lâu nay, chưa từng nghe ông ấy nhắc đến có anh em gì."
Hắn bình thản đáp: "Tôi không phải họ hàng. Chỉ là muốn nhận nuôi Dong Hyun thôi."
Ánh mắt bác Jung chợt ánh lên sự e ngại. Dong Hyun không muốn bác suy nghĩ nhiều, bèn tự nhiên ôm lấy cánh tay hắn, nở nụ cười trấn an:
"Chú ấy rất tốt với cháu, với cả ba cháu nữa. Sau này, chú ấy sẽ trở thành… ba nuôi của cháu."
Hắn nhìn cậu, đôi mắt sắc bén thoáng ánh lên sự khó hiểu. Thằng nhóc này lanh lợi thật, nhanh chóng tìm cách trấn an người khác dù trong lòng rõ ràng không hề ổn.
Hắn đã từng gặp nhiều đứa trẻ bị buộc phải rời xa gia đình, có đứa chấp nhận, có đứa phản kháng, có đứa tuyệt vọng níu kéo. Nhưng Dong Hyun lại không giống bất kỳ ai trong số đó.
Cậu không khóc lóc đòi ở lại, cũng không tỏ ra quá căm ghét hắn. Cậu chỉ bình tĩnh tiếp nhận mọi thứ, cứ như thể mình vốn dĩ không có quyền được lựa chọn.
"Ba cháu ở lại một mình vậy, ai chăm sóc ông ấy đây?" Bác Jung khó hiểu hỏi. "Từ trước đến nay mọi việc trong nhà đều do cháu lo liệu mà."
Dong Hyun lấy từ trong túi ra một gói lá thuốc, nhẹ nhàng đặt vào tay bác:
"Đó là quyết định của ba cháu. Cháu tin ba có thể tự lo được." Cậu ngừng một chút, hạ giọng dặn dò. "Sau này cháu không thể mang thuốc qua cho bác nữa. Bác có xe, nhờ bác sang nhà cháu lấy nhé, ba cháu đi xa thế này sẽ dễ bệnh lắm."
Bác Jung thở dài, nhận lấy gói thuốc. "Ừm, bác biết rồi. Cháu đi xa nhớ tự lo cho mình thật tốt."
"Dạ."
Bác lại liếc sang hắn, ánh mắt vẫn còn phần nghi hoặc. Người đàn ông này trông không quá đáng tin, nhưng chuyện gia đình người ta, bác cũng không tiện xen vào. Mà thằng bé đã nói hắn là người tốt rồi...
"Dong Hyun như viên ngọc quý của làng này. Thằng bé ngoan ngoãn, hiểu chuyện. Đột ngột rời đi như vậy, ai cũng tiếc nuối. Mong anh chăm sóc nó thật tốt."
Hắn không lập tức trả lời ngay. Người đàn ông này có vẻ đang thăm dò hắn, nhưng hắn cũng chẳng phải kẻ dễ đoán.
Chăm sóc một đứa trẻ, còn là một đứa trẻ đáng thương, chuyện này không khó với hắn.
Hắn nhìn cậu, ánh mắt cậu vẫn mơ hồ không rõ suy nghĩ.
Hắn khẽ nhíu mày, rồi cuối cùng mới chậm rãi đáp:
"…Vâng."