Từ nhà bác Jung trở về, Dong Hyun chẳng nói nói thêm một lời nào nữa, cứ từng bước khập khễnh theo sau hắn như vịt con theo mẹ. Hắn đi trước không để ý nhiều, cứ chăm chăm nhìn thẳng tới con đường về nhà, không mấy để tâm tới những bước chân khập khiễng của cậu sau lưng. Tối hôm qua đầu gối cậu đã đập mạnh xuống lớp đá dưới suối nên hôm nay đã trở nên bầm tím, cả buổi hôm nay đi lại nhiều khiến nó mỗi lúc càng thêm nhức nhối, thế mà Dong Hyun lại không nói lời nào mà tự mình chịu đựng cơn đau đó.
Người đàn ông không phải không để ý tới nhưng lại chọn cách im lặng, chờ đợi xem cậu có mở lời xin giúp đỡ không nhưng đến khi sắp ngã khuỵu rồi cậu vẫn không kêu ca một lời. Cậu nào còn suy nghĩ sẽ dựa dẫm một ai, thất vọng nối tiếp thất vọng khiến cậu vốn đã ít lời, giờ ngay cả ánh mắt cũng khép lại, tự dựng cho mình một bức tường vô hình.
Hắn thở dài, quay lại ngồi khom xuống trước mặt cậu, nhẹ giọng:
“Sắp đứng không nổi nữa rồi, lên đây ta cõng.’’
Dong Hyun ngước lên nhìn hắn, ánh mắt hơi dao động, nhưng vẫn lắc đầu.
"Không cần đâu ạ, cháu vẫn đi được."
Dù đau đến mức mỗi bước chân đều như dẫm lên gai nhọn, nhưng lòng tự tôn trong cậu vẫn chưa cho phép mình nhận sự giúp đỡ một cách dễ dàng.
Hắn thoáng cau mày,vẻ mặt như thể không cho cậu cơ hội từ chối thêm lần nữa.
"Nếu cháu muốn sau này không cần đến đôi chân nữa, thì cứ tự đi."
Câu nói đó không phải là đe dọa, mà chỉ đơn thuần là sự thật. Người đàn ông này chưa bao giờ ép buộc, nhưng mỗi lời nói của hắn đều mang tính cảnh tỉnh… Cũng thật dễ điều khiển người khác theo ý mình. Đây không phải là sự quan tâm dịu dàng, mà là sự quan tâm của một người đàn ông cứng rắn - chỉ dẫn cho cậu thấy hậu quả của việc cố chấp.
Dong Hyun mím môi. Cậu không giỏi mở lời nhờ vả, nhưng nếu đã là chuyện bất khả kháng, từ chối cũng chỉ là vô ích.
"Vâng."
Cậu lặng lẽ tiến lên, vòng tay ôm lấy cổ hắn rồi trèo lên lưng. Đây là lần thứ hai cậu được người này cõng, thậm chí còn nhiều hơn số lần ba ruột của cậu từng làm điều đó.
Cậu áp má vào vai hắn, ngoan ngoãn nằm im, không dám cựa quậy. Không phải vì sợ té ngã, mà vì sợ nếu mình quá lộ liễu, người này sẽ khó chịu.
Giữa khoảng không tĩnh lặng, giọng nói trầm thấp vang lên ngay bên tai:
"Nếu cháu cảm thấy khó chịu hay buồn bã, hãy nói ra. Dù kết quả có thế nào, nói ra vẫn nhẹ lòng hơn. Cái tôi quá cao không chỉ hại bản thân, mà còn có thể làm tổn thương người khác. Hiểu không?"
Lời nói ấy chẳng đầu chẳng đuôi, nhưng Dong Hyun lại hiểu rất rõ.
Chỉ là, hắn và cậu không giống nhau. Hắn cho rằng nói ra sẽ nhẹ lòng, nhưng đối với cậu, nói ra chẳng thay đổi được điều gì. Nếu kết quả vẫn tệ hại như vậy, cậu im lặng chịu đựng thì người khác sẽ nghĩ cậu mạnh mẽ hiểu chuyện. Còn nếu bộc lộ cảm xúc mà nói ra, người khác sẽ chỉ coi cậu là kẻ yếu đuối, thậm chí cho rằng tất cả những bất hạnh này là do cậu không tốt.
Vậy thì… nói ra để làm gì chứ?
Thấy cậu im lặng thì hắn chẳng nói tới điều đó nữa mà dặn dò:
“Cháu có thể ở lại đây đến hết tuần. Nhân lúc còn thời gian, muốn làm gì thì cứ làm, lưu giữ kỷ niệm hay hoàn thành điều gì còn dang dở cũng được.”
Dong Hyun lặp lại câu nói ấy trong đầu. “Hết tuần” tính ra chỉ còn vỏn vẹn ba ngày. Dù sớm muộn gì cũng phải rời đi, nhưng ba ngày… vẫn là quá ít. Cậu không khỏi thấy thời gian trôi nhanh một cách tàn nhẫn. Trong đầu bắt đầu nảy ra ý định trì hoãn.
“Xe của chú… bị hư nặng vậy rồi, ba ngày nữa chúng ta sẽ lên thành phố bằng cách nào ạ?”
“Trên thành phố ta vẫn còn xe. Mấy ngày nữa ta sẽ lên thành phố lấy xe rồi về đón cháu.”
Nghe vậy, cậu có phần ngạc nhiên. Dù ít va chạm với thế giới bên ngoài, cậu cũng không ngờ ba nuôi lại có điều kiện đến vậy…nhưng như vậy thì việc trì hoãn là không có khả năng.
Hắn về đến nhà thì chẳng nói chẳng rằng, lập tức vòng ra phía sân sau. Dong Hyun đoán là hắn đang gọi điện cho ai đó, nhưng không tiện xen vào. Cậu ngồi trước hiên nhà, ánh nắng nhạt của buổi chiều rọi nghiêng xuống bậc thềm, như dải lụa mềm vắt lên một bên vai. Đầu gối vẫn còn âm ỉ đau, cậu cẩn thận xoa thuốc, động tác nhẹ nhàng tránh làm tổn thương thêm lớp da đã tím bầm. Dong Hyun vốn không nghĩ vết thương sẽ trở nặng như vậy, nghĩ rằng đầu gối bị bầm do va đập thôi nhưng cái đau chính là nằm ở cổ chân. Hôm qua lúc chạy tới suối thì cậu đã bị ngã mấy lần dẫn nhưng cảm xúc lúc ấy quá hỗn loạn nên cậu nào đâu có để ý tới.
Gió nhẹ lùa qua mái hiên, mang theo tiếng bước chân rất nhỏ phát ra từ đâu đấy.
Dong Hyun ngẩng đầu lên, cậu thấy thằng bé hôm trước đang đứng nấp sau cánh cửa, chỉ ló nửa khuôn mặt ra nhìn trộm. Vẫn là đôi mắt to tròn, ánh nhìn đầy cảnh giác. Cậu khựng lại một chút, sau đó chậm rãi đứng lên cố gắng bước về phía nó.
“ Em đến tìm ba anh à?” Cậu dịu giọng hỏi, cố không làm nó giật mình.
Thằng bé đảo mắt nhìn xung quanh không trả lời. Chỉ bất ngờ túm lấy tay cậu kéo đi.
“ Này, chờ chút! Em làm gì vậy?” Dong Hyun luống cuống vì cử động đột ngột, chân trụ không vững suýt vấp ngã.
“ Anh đi theo em.” Giọng thằng bé nhỏ, nhưng đầy hối thúc. Không biết vì lý do gì, nhưng trong mắt nó lúc này là sự hoảng loạn rõ rệt.
Dong Hyun để mặc cho nó kéo đi, không nói thêm câu gì dù mỗi bước chân đầu gối lại nhói lên một cái. Cả hai băng qua cánh đồng, đi vòng qua một lối nhỏ lầy lội dẫn ra ao nước. Không có ai quanh đó, chỉ có tiếng côn trùng rỉ rả và mùi bùn non ngai ngái.
Đến khi dừng lại, thằng bé mới buông tay cậu ra rồi quay lại nhìn bằng ánh mắt khó hiểu:
“Tại sao anh lại đi cùng hắn?”
Dong Hyun hơi khựng lại. “Hắn?”
‘’Là người đàn ông lúc nãy cõng anh về.’’ Thằng bé cố gắng giải thích.
‘’ Chú Kang á? Có chuyện gì sao?’’
Dong Hyun ngờ vực, từ khi thấy thằng bé thất thần lúc thấy ba nuôi lần đầu tiên thì cậu đã cảm nhận được điều gì đó không ổn rồi. mấy ngày nay đã gần như xóa bỏ hầu hết ác cảm và tiếp nhận hắn thì thằng bé này lại từ đâu xuất hiện.
“Cái người đàn ông đó. Hắn có gì đó nguy hiểm lắm.” - Giọng thằng bé run lên, có phần tức tối. “Anh không biết thôi. Hắn không giống như anh nghĩ đâu.”
Cậu đứng yên, gió nhẹ thổi qua làm cậu hơi rùng mình. Trong lòng bất giác dậy lên cảm giác lạ…Cậu e ngại hỏi:
‘’ Rốt cuộc là như thế nào? Em nói rõ ra xem.’’
Thằng bé ngồi sụp xuống, hình như khi nhắc lại làm nó sợ hãi lắm:
‘’ Chiều hôm đó em đang đi nhặt củi trong rừng thì đột nhiên nghe thấy những âm thanh rất lớn, em đi theo âm thanh thì thấy một chiếc xe nằm bên đường… Có hai người, họ cầm súng đi chung một chiếc xe máy đen lớn. Hai người đó đã đánh nhau với hắn… Rồi, họ bị thương nên đã chạy đi, còn người đàn ông sau đó cũng ngất ở đó. Em..em là người đi báo cho mọi người. Nhưng chắc chắn hắn không phải người tốt.’’
Từng lời từng chữ chạy qua đầu Dong Hyun, nó hoàn toàn lệch với lời hắn nói là bị lật xe… Có chuyện gì đó khúc mắc, thực sự là không tốt như lời nói của thằng bé hay hắn có chuyện khó nói? Những người đó liệu có giống với những người đòi nợ tàn bạo mà ba cậu gặp? Nhưng hắn giàu như vậy thì sao lại có chuyện đó xảy ra được. Bọn đòi nợ cậu biết cũng không có súng…Trên chiếc xe bị tai nạn cậu thấy thực sự có những vết thủng lạ lùng…
‘’ Anh! Có nghe em nói không vậy?’’
Dong Hyun nhìn vào mắt thằng bé, trong lòng dù có chút gợn sóng nhưng cậu vẫn lựa chọn tin tưởng. Nói cho cùng, mọi chuyện cậu bé kia nói đều là vô căn cứ, lấy lý gì để cậu phải nghe theo. Hắn lại cho cậu thấy hắn là người bình thường, còn đối xử rất tốt với gia đình cậu, đã đồng ý theo hắn, giờ chỉ qua một lời vô căn cứ mà từ chối sao?
‘’Được rồi, anh biết rồi. Cảm ơn em đã nhắc…Anh sẽ cẩn thận. Em cũng đừng để ý quá, nhỡ may thực sự là một tai nạn thôi.’’
Cậu đứng yên đợi thằng bé đi về trước rồi mới quay người trở về. Cậu lặng lẽ quay về nhà. Bản thân không có ý định hỏi gì thêm, muốn đem chuyện vừa nghe cho vào dĩ vãng. Chân bước từng nhịp qua hiên nhà, mặt trời nghiêng còn chút nữa sẽ khuất bóng sau dãy núi, chiếu bóng cậu kéo dài trên nền đất loang lổ.
Chỉ còn lại khoảng trống im ắng. Không phải không thắc mắc, mà là… Hắn có được lòng tin của cậu rồi.
Đối với một đứa trẻ không hạnh phúc, việc lấy được lòng tin tưởng từ nó là vô cùng dễ dàng. Từ lòng tin ấy có thể xây nên bao nhiêu điều khác, dễ dàng thâm nhập vào đầu óc mà mặc nhiên xây dựng hình ảnh - Dù là một hình ảnh không thật, nhưng đối với đứa trẻ ấy, lại là tất cả.