Pheromone

Chương 12: Món quà cuối cùng

Trước Sau

break

Hai ngày ngắn ngủi lướt qua như cuốn băng tua nhanh, chỉ còn hôm nay nữa thôi, Dong Hyun sẽ phải rời xa nơi này để bước vào đô thị phồn hoa. Hai ngày hôm ấy, cậu vẫn mơ hồ về việc hắn nói “Lưu giữ kỷ niệm hay thực hiện những dự định còn dang dở.’’  Quãng thời gian ngắn ngủi ấy cậu chẳng thể đi lại nhiều, chỉ loanh quanh trong nhà rồi ra sân để vết thương lành nhanh nhất. Thời gian ngắn ngủi là vậy nên cậu chẳng thể sắp xếp nổi trong đầu việc bản thân muốn là gì, cũng chẳng nghĩ nổi nên để lại gi cho ba. Cậu ngồi trước hiên, đôi tay nhỏ thuần thục cố định lại băng định hình giúp cổ chân bớt sưng tấy, mấy cái sơ cứu sơ cấp này cậu đã đọc qua sách nên không quá khó khăn.

 

Từ hôm xác nhận chuyện ấy ba cậu đã nhiều lần muốn lại gần nói chuyện với cậu nhưng bị cậu cự tuyệt, cậu sợ rằng bản thân sẽ có khoảnh khắc yếu lòng mà không nỡ rời đi. Dong Hyun dù ngoại mặt có lạnh nhạt như thế nào thì thâm tâm vẫn là một đứa trẻ 12 tuổi. Còn về ba nuôi, Dong Hyun vẫn đối xử với hắn như bình thường, ông thì thấy cậu di chuyển khó khăn nên thay cậu làm luôn những việc bình thường cậu hay làm.

 

Chiều ngày thứ hai, người đàn ông nói có việc rồi lên thành phố trước, để lại cậu rồi hẹn ngày mai tới đón như đúng lời hứa ba ngày, cậu hơi khó hiểu nhưng cũng gật gù đồng ý. 

Dong Hyun ngồi trong phòng gấp lại những bộ đồ ít ỏi của bản thân, chiếc áo sơ mi mẹ mua mới mặc được một lần, chiếc quần đùi được may lại từ quần của bố cùng vài bộ quần áo được bác Jung cho. Cậu chọn ra bộ đồ đẹp nhất, sạch sẽ nhất để chút nữa tắm sẽ thay, mai sẽ mặc để lên thành phố. Thực lòng mà nói, cậu cũng có một chút háo hức đối với việc sẽ được đi xa, sẽ được mở rộng tầm mắt và gặp nhiều người hơn nhưng sự buồn bã nuối tiếc vẫn luôn chiếm phần lớn hơn trong đầu. 

 

Ngồi từ phòng nhìn ra, Dong Hyun thấy ba cậu lại định đi đâu đó, nhưng lần này khác bao lần, ba đã quay vào nhà nhìn cậu.

 

“Ba sang nhà bác Jung một chuyến, giờ cơm sẽ về.’’

 

Lời nói nhẹ nhàng ấy khác mọi lần ở chỗ, bình thường khi đi đâu ba cũng đi trong thầm lặng, chẳng nói lấy một lời, lần này lại nói với cậu, điều đó làm cậu bất ngờ. 

 

Rồi ba rời đi, Dong Hyun ngơ ngẩn một hồi suy nghĩ xong lại tiếp tục gấp đồ. Dưới lớp quần áo đó, cậu lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ, đây vốn là hộp đựng bút của cậu nhưng cậu không đi học nữa nên lấy nó làm một hộp tiết kiệm. Cậu mở chiếc hộp nhỏ ra, toàn những tờ tiền mệnh giá nhỏ cậu dành dụm được khi bán ve chai, mục đích cậu dành dụm số tiền này là để mua thuốc chữa bệnh cho ba, nhưng bây giờ thì có vẻ số tiền nhỏ này chẳng thấm vào đâu cả, ba cũng không cần nó. Ít ra thì, số tiền này có thể mua một thứ gì đó để làm kỉ niệm với ba, giống như chiếc vòng cổ mẹ tặng cho cậu vậy. Cậu vừa suy nghĩ vừa đưa tay lên chạm vào chiếc vòng cổ, mắt rủ xuống nhìn số tiền trong tay.

 

Gấp xong đồ, cậu cũng dự định được trong đầu rằng bản thân sẽ mua đồ gì cho ba, không chần chừ mà quyết định đi ra chợ. Thời tiết buổi chiều khá mát mẻ, không có mưa cũng chẳng có nắng, chỉ có hơi ẩm nhè nhẹ quanh quẩn trong không khí. Dong Hyun cầm số tiền ít ỏi trong tay tập tễnh đi tới một cửa hàng thú cảnh trong làng, gọi là thú cảnh nhưng thực chất cũng chỉ có vài ba con mèo mướp, mấy con chó mực cùng chim chóc đủ loài. Mấy con mèo con thấy người lại không sợ hãi, có vẻ như chúng đã bỏ đi bản năng phòng thủ khi biết xung quanh chúng an toàn. Mấy con mèo con cứ tiến lại đi vòng quanh chân cậu, bộ lông mềm mượt lướt qua da khiến người khác không kìm được mà muốn sờ một cái. Trong nhà đi ra là một bà lão tóc đã bạc một phần, giọng nói lẫn nét mặt đều mang vẻ phúc hậu hiền lành, bà chậm rãi ngồi sang bên cạnh:

 

“Cháu muốn mua gì?’’

 

Dong Hyun ôm con mèo ở dưới chân đưa lên đùi, quay sang lễ phép trả lời:

 

“Cháu chào bà. Cháu muốn mua một con vật để tặng. Bà có biết con nào dễ chăm sóc, không quậy phá nhiều không ạ.’’

 

Bà nhìn cậu xong lại nhìn những con vật xung quanh:

 

“Không quậy phá, ngoan ngoãn thì có mèo, có chim, cá. Cháu thích con nào.’’

 

Cậu vuốt ve bộ lông mềm của bé mèo, trả lời:

 

“Cháu thích mèo ạ. Nhưng mà, một con mèo có thể sống bao lâu ạ?’’

 

Người bà đó vừa trả lời vừa với tay lấy một chiếc hộp gần đó, lấy ra một con cá khô nhỏ đưa cho mấy con mèo: 

 

“Một con mèo có thể sống trung bình 15 năm.’’

 

Tay cậu khựng lại, nhìn cục bông nhỏ trong lòng, cậu không khỏi buồn bã. Cậu định tặng một con vật nào đó, sống thật lâu, thật lâu để có thể đồng hành cùng ba của cậu, nếu mèo chỉ sống được 15 năm, thì chẳng phải sẽ giống cậu, sẽ bỏ ba mà đi trước sao…

 

“Bà… Có con vật nào, có thể sống 50 năm, 100 năm không ạ.’’ 

 

“Có. 100 năm thì hơi khó nhưng nếu đồng hành nửa đời người, sống 50 năm thì có rùa, cũng ngoan ngoãn, dễ chăm. Cháu tính tặng cho ai? Rùa còn tượng trưng cho may mắn, bình an và sự trường tồn.’’

 

“Dạ, cháu mua cho ba.’’ Dong Hyun nghe bà hỏi thì mỉm cười trả lời.

 

“Đứa trẻ ngoan, biết nghĩ cho ba mẹ. Cháu ra chọn một con đi, bà sẽ giảm giá cho.’’

 

“Dạ cháu cảm ơn.’’

 

Dong Hyun theo lời chỉ dẫn của bà thì bước tới một hộp kính gần đó, trong hộp có tám con rùa, màu sắc đều có sự khác biệt. Cậu đặc biệt để ý tới một chú rùa có phần mai màu vàng, bên trên là những hình ngũ giác xếp chéo nhau, cũng có phần to hơn những con rùa còn lại, nhìn mạnh mẽ hơn nhiều. Cậu cẩn thận cầm chú rùa nhỏ lên đặt vào lòng bàn tay, đưa ra trước cho bà nhìn.

 

“Chú rùa này, màu sắc với kích thước của nó khác biệt quá ạ, bà cho cháu mua con này nhé?’’

 

“Chú rùa này, 7,300 won. Bà lấy cháu 7,000 won thôi nhé. Cháu có muốn mua một cái lồng cùng một ít đồ ăn không?’’

 

Dong Hyun đếm số tiền trong tay nhanh chóng gật đầu:

 

“Dạ, cho cháu mua thêm cả lồng và đồ ăn ạ. Bà có lưu ý gì khi nuôi rùa không ạ?’’

 

“Vì nó là rùa nước nên trong lồng phải có nước, cháu kê thêm 1 viên đá mảnh dài cho nó có chỗ nghỉ ngơi phơi nắng là được. Thường xuyên vệ sinh mai và nước trong bể, nếu không sẽ dễ bị viêm mai.’’

 

Sau khi có đủ đồ và thanh toán xong xuôi, cậu vui vẻ chào tạm biệt bà và mang chú rùa nhỏ về nhà. Dong Hyun về tới nhà nhưng ba cậu vẫn chưa về, cậu cũng không quá để tâm mà ngay lập tức bắt tay làm công việc của mình. Dong Hyun cố ý bày trí chiếc lồng vào một góc nhà có thể hứng nắng sớm, đi vòng quanh nhà tìm một viên đá dẹt để rùa có thể trèo lên nghỉ ngơi cùng một chiếc bát nhỏ đựng đồ ăn.

 

Sau nửa tiếng thì cuối cùng cậu cũng sắp xếp xong tất cả, vui vẻ nằm bên hiên ngắm nhìn chú rùa bơi lội. Dong Hyun gối đầu lên tay lặng lẽ quan sát, tay chạm lên lớp kính như chạm vào chú rùa, nụ cười trên môi lại tắt dần mà thay vào đó là một hơi thở dài. Ngoài cổng phát ra tiếng mở của, ba cậu cuối cùng cũng về rồi, ông cầm theo trên tay một cây kẹo đường, cùng một loại với cái ba nuôi mua ngày trước. Ba ngồi xuống bên cạnh, mỉm cười đưa kẹo cho cậu. Dong Hyun lồm cồm ngồi dậy, lễ phép nhận lấy cây kẹo từ tay ba.

 

“Con cảm ơn.’’ 

 

Gương mặt của ba hiện lên vẻ thất vọng không rõ lý do nhưng ba chẳng nói gì cả, chuyển chủ đề sang ‘’thành viên mới’’ của nhà.

 

“Chú rùa nhỏ này, con định mang đi làm kỷ niệm ư?’’

 

“Không phải ạ…Con mua cho ba. Là món quà, con để lại cho ba.’’ Cậu lắc đầu, cẩn thận trả lời.

 

“Cho ba sao? ‘’

 

Ông đưa tay xoa đầu đứa con nhỏ, Dong Hyun cảm thấy trong lòng có chút ngứa ngáy, im lặng nằm xuống hiên kê đầu lên đùi ba. Ngày mai cậu phải đi rồi, đây có lẽ là khoảnh khắc hạnh phúc nhất còn lại giữa ba và cậu, nếu cậu còn giữ khoảng cách nữa thì sẽ không còn cơ hội nữa…

 

“Vâng. Ba chăm sóc nó kỹ một chút. Rùa có thể sống với ba rất lâu, có thể đồng hành cùng ba… Thay cho con. Còn chăm sóc thì… ba nên thay nước cho nó mỗi ngày, đồ ăn thì…’’

 

Cậu dùng hết khoảng thời gian buổi chiều đó để nói với ba về cách chăm sóc rùa… Thực sự cậu chẳng biết bản thân đã làm gì vào khoảng thời gian quý giá ấy. Khá đáng tiếc. Còn ba cậu, ông cứ ngồi như vậy xoa mái tóc của cậu con trai, im lặng ghi nhớ những điều cậu dặn dò. Hai con người nói chuyện với nhau nhưng không ai thật sự nói ra những điều ẩn giấu trong lòng, cả hai cứ nuôi nấng sự nuối tiếc và buồn bã bên trong mà không bộc lộ ra tình cảm của mình. Ba cậu giữ trong mình sự hụt hẫng, sự thất vọng quằn quại, vẻ mặt của cậu khi nãy - Khi ông tặng kẹo cho cậu không giống vẻ mặt tươi cười hạnh phúc khi được ba nuôi cho kẹo. Ba thực sự nghẹn trong lòng, đứa con bé bỏng mà ông yêu thương giờ cũng chính ông đẩy nó ra xa, đẩy nó cho người khác thì cũng đâu có lý do gì đòi hỏi nó phải vui vẻ đối với mình.

 

Bữa tối hôm ấy vẫn diễn ra như thường ngày, vẫn chỉ có hai ba con nhưng khác ở chỗ, nó là bữa cơm cuối cùng, là bữa cơm chia tay, bữa cơm như kéo dài cả hai, ba tiếng đồng hồ, tựa như cả hai đang chờ đợi điều gì đó mà không ai muốn đến.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc