Pheromone

Chương 13: Ngày rời bước

Trước Sau

break

Hôm nay là ngày Dong Hyun phải rời đi. Trời có vẻ khá thoáng đãng, trong xanh, hoặc có lẽ vậy. Không mưa mà cũng chẳng âm u, chỉ đơn thuần yên tĩnh đến lạ. Cậu cũng chẳng để tâm nhiều bởi tâm trí đã trống rỗng tự lúc nào.

Cậu ngồi trên bậc thềm trước sân cạnh ba, lặng lẽ nhìn ra phía con đường. Ba cậu cũng chẳng nói lời nào mà chỉ luôn tay vuốt nhẹ lên mai rùa nhỏ để giết thời gian. Không khí mát mẻ khẽ lướt qua đem theo mùi cỏ dại và hơi đất ấm nồng dưới nắng khiến thế giới xung quanh như trôi đi chậm hơn.

Dong Hyun ôm lấy túi đồ trong lòng, nhẹ ngả đầu tựa vào vai ba, lặng lẽ nhìn xuống nơi đầu mũi giày đã lấm bụi. Đã gần trưa rồi mà xe của ba nuôi vẫn chưa tới. Cả hai không ai nói gì, chỉ có thể nghe tiếng chim kêu từ tít xa một cách đứt quãng nhưng nó cũng chẳng thể khuấy động được khoảng lặng phủ đầy bậc thềm.

Ba đưa tay xoa đầu Dong Hyun, không mạnh cũng chẳng nhẹ, có lẽ đây là cử chỉ tình cảm duy nhất ông có thể thể hiện ra ngoài. Dong Hyun cụp mắt khẽ nép đầu vào lòng bàn tay ấy, lòng chật cứng một thứ cảm xúc mà chính cậu cũng không gọi nổi thành tên. 

Những ngày qua cậu đã làm gì… Giận dỗi hay trách cứ, cậu đối xử xa cách với ba… Dong Hyun vẫn nghĩ: cậu làm vậy không sai, với hoàn cảnh lúc đó thì nó hoàn toàn hợp lý nhưng… Cậu cảm thấy hối tiếc. Dù sao thì… Thôi bỏ đi, thời gian cũng chẳng quay trở lại, được tới đâu hay tới đó vậy.

Giờ cậu chỉ đơn giản muốn ngồi đây cùng ba cho tới khi ba nuôi tới, càng lâu càng tốt, tới tối cũng được.

“Bác sĩ Lee.’’

Cả hai người nghe theo âm thanh nhìn ra, là một người cùng làng… Hai ba con hít sâu một hơi, dường như hiểu được người kia muốn gì khi hai chữ “ bác sĩ ”được thốt ra.

“Chồng tôi ốm cả tuần nay chưa ra khỏi giường được, nhờ anh sang xem giúp ạ.’’

Ba nhìn cậu, ánh mắt thể hiện rõ sự lúng túng bất lực, ông không từ chối được, lại không nỡ bỏ cậu con trai lại một mình, nhỡ đâu… Có nhiều khả năng, thì khả năng tồi tệ nhất sẽ xảy ra. Dong Hyun không dựa vào ba nữa mà ngồi thẳng lên, gượng cười nói:

“Ba nhanh đi đi, người ta cần ba. Đi sớm về sớm ạ.’’

Trong lời nói cậu thể hiện rõ, cậu mong ba có thể nhanh chóng trở lại gặp cậu trước khi cậu rời đi… hoặc cậu sẽ xin ba nuôi một chút thời gian để ở lại. Nghe vậy, ba cậu cũng lập tức rời đi, dùng hết tốc lực bản thân có thể để còn được tạm biệt lần cuối. 

Dong Hyun ôm túi đồ ngồi lại một mình. Gió cứ từ đâu nổi lên rồi đập mạnh vào cửa sổ, khi nãy chẳng phải trời rất quang đãng sao… Cậu xiết chặt quai túi, mắt lặng lẽ nhìn về con đường ba đã đi khi nãy. 

Ánh nắng đã ngả màu, từ vàng trong chuyển dần sang một sắc xám nhạt. Đồng hồ trong nhà khẽ kêu tích tắc, từng nhịp một như đang đếm ngược khoảng thời gian còn lại. Cậu hơi rướn người nhìn ra xa, hy vọng sẽ thấy bóng ba trở về. Nhưng vẫn chẳng có gì ngoài những nhành cây đang bắt đầu nghiêng ngả trước luồng gió mạnh.

Cậu nghĩ, nếu ba về trễ quá, ba nuôi sẽ không đợi. Nếu cậu phải rời đi mà không kịp gặp lại ba lần cuối… Dong Hyun  ngẩng mặt lên, cố nuốt cảm giác cay nơi sống mũi xuống. Không sao, cậu tự nhủ. Dù chỉ ngồi đây chờ, cũng đã đủ rồi.

Cuối cùng… Vẫn là không đợi được.

Dong Hyun nghe thấy tiếng động cơ phát ra từ đâu đó, tiếng động cơ đó êm ru nhưng lại phá tan cái tĩnh lặng tạm bợ nơi đây. Bụi đất cùng lá cây bay tán loạn dưới bánh xe, ánh sáng phản chiếu từ lớp sơn bóng làm chói cả mắt những người đi đường.

 Cậu ngẩng đầu nhìn, là một chiếc xe sang trọng  dài và rộng như muốn nuốt trọn cả lối đi hẹp trước cổng nhà cậu. Vỏ xe ánh lên sắc kim loại lạnh lẽo, từng đường viền mạ crom sáng choang, kính xe lại tối đen không thể nhìn thấy người bên trong như loại kính bình thường. Nó thực sự hào nhoáng đẹp đẽ, không hề ăn nhập với nơi đồng ruộng hiu quạnh này. 

Chiếc xe đứng đó - Bên cạnh chiếc cổng đã sớm siêu siêu vẹo vẹo càng làm nổi lên sự tàn tạ của khung cảnh, cậu ngồi thừ ra ở thềm nhà, cảm xúc cứ lưng chừng khó tả như bị tê liệt trước một luồng sức mạnh mới. Chiếc xe dừng hẳn lại, người xuống xe không phải ba nuôi mà là một người lạ mặt, hắn thành thục đi vòng qua đầu xe, cúi người mở cánh cửa sau.

Từ trong xe, một bóng người chậm rãi bước ra - là ba nuôi cậu. Áo sơ mi trắng sạch sẽ không một nếp gấp thừa, quần âu vừa vặn cùng giày da đơn giản nhưng chắc chắn. Không có món đồ nào quá mức phô trương nhưng từng động tác tùy ý lại khiến người ta không thể không để ý.

Hắn dặn tài xế ở trong xe chờ còn bản thân thì hai tay cầm hai vali lớn đặt vào phòng khách, xong thì ra ngồi chung với cậu:

“ Ba cháu đâu rồi? Chuẩn bị xong hết chưa?”

Cậu đưa mắt nhìn ra phía xa, nhỏ giọng trả lời:

“ Cháu chuẩn bị xong hết rồi. Ba cháu đi khám bệnh rồi a.”

“ Nếu chuẩn bị xong rồi thì chúng ta xuất phát.”

Dong Hyun ngước mắt nhìn hắn, chần chừ giây lát rồi đáp:

“ Chú…Cháu muốn muốn chút thời gian…”

Hắn nhìn cậu một lúc, biểu cảm không rõ là đồng tình hay bất đắc dĩ mà cuối cùng thì vẫn gật đầu, đưa tay lên xem đồng hồ: 

"Mười lăm phút, chúng ta chỉ có từng ấy thời gian."

Nói xong hắn tựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, để mặc Dong Hyun muốn làm gì thì làm. Năm phút rồi lại mười phút, thời gian cứ trôi như vậy, lòng cậu đã chắc chắn rằng bản thân sẽ không có lần gặp cuối… Có lẽ sẽ lặng lẽ rời đi như ba thường làm. Không. Không biết bao giờ có cơ hội gặp lại, không biết bao giờ…

 Dong Hyun vội nghĩ ra một ý, cậu chạy vào phòng ngủ lấy ra chiếc điện thoại của ba, đã không thể đối diện để nói chia tay thì cậu có thể ghi âm, ba có thể nghe được giọng cậu mà không phải nhìn qua dòng chữ như bức thư của mẹ.

“ Ba à, con là Dong Hyun… Con đã sớm đoán được là hai ba con sẽ không kịp nói lời chia tay cuối cùng, nên con đã ghi âm để nói. Một là, con mong ba sẽ luôn nhớ giọng của con. Hai là… Con muốn xin lỗi.  Mấy ngày hôm nay cảm xúc của con không ổn định được nên con đã né tránh ba, con chỉ sợ bản thân… Muốn ở lại, không nỡ đi. Chỉ vậy thôi. Sau này con sẽ sống thật tốt, sẽ cố gắng trở thành bác sĩ như hai ba con ta từng nói. Sẽ không làm ba thất vọng. Con mong ba cũng vậy, chữa khỏi bệnh và tiếp tục hành nghề cứu giúp mọi người trong làng. Con yêu ba.”

Dừng lại, Dong Hyun lưu file vào máy, lặng lẽ mang điện thoại ra phòng khách để cùng với hai cái vali lớn kia, cậu đoán trong vali đó là tiền - số tiền lớn mà ba nuôi cậu nhắc tới trước đó.

Vừa đúng lúc, còi xe ngoài cổng vang lên làm Dong Hyun thoáng giật mình, vội vội vàng vàng cầm túi đồ lách người qua những đồ đạc cũ kỹ quen thuộc để chạy ra ngoài.

Ba nuôi đã đứng chờ bên cạnh chiếc xe từ lúc nào, dáng vẻ ung dung tựa như mọi chuyện đều nằm trong dự tính của hắn. Không thúc giục mà chỉ yên lặng quan sát cậu. Ánh nắng xế chiều đổ dài bóng cậu xuống mặt đất kéo theo một cảm giác buồn bã khó diễn tả.

 

Dong Hyun không dám chậm trễ. Cậu mím môi, rảo bước chạy tới bên cạnh hắn.

Ba nuôi mở cửa xe cho Dong Hyun chui vào trong, ngồi ghế sau bên cạnh hắn. Chiếc xe sang trọng khẽ rung lên một cái rồi lăn bánh.

Qua lớp kính trong suốt, Dong Hyun quay đầu nhìn lại căn nhà nhỏ đã sống suốt những năm tháng qua. 

Những bức tường bong tróc, mái ngói mục nát, cả mùi cỏ ẩm ngai ngái trong không khí - Tất cả đều được khắc sâu vào trong ký ức.

Cậu nhìn cho đến khi khung cảnh thân thuộc ấy mờ dần, nhỏ dần rồi chỉ còn là một đốm nhỏ mơ hồ trong mắt.

Một nỗi nặng nề chậm rãi dâng lên trong lòng ngực như có tảng đá đè ép, khiến cậu khó thở.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc