Pheromone

Chương 14: Làm quen

Trước Sau

break

Cậu cứ mông lung như thế không biết bao lâu, khi thực sự nhận ra sự thay đổi, cậu đã tới thành phố từ bao giờ.

Dong Hyun ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế bọc da mềm mại, ánh mắt cậu dừng lại trên những ánh đèn thành phố rực rỡ ngoài ô cửa kính. Mọi thứ trước mắt xa lạ đến mức khiến cậu có cảm giác như mình đang bước vào một giấc mơ - Hoặc có lẽ là một cơn ác mộng.

Người đàn ông ngồi bên cạnh cậu không nói gì nhiều từ lúc hai người lên xe. Ông ta chỉ liếc nhìn cậu một cái, rồi lại chăm chú vào điện thoại. Trong khoảnh khắc, Dong Hyun chợt nhớ đến ba mình. Ông cũng từng có những khoảnh khắc trầm ngâm như thế, nhưng thay vì điện thoại, ba thường ngồi lặng lẽ bên chiếc bàn gỗ, nhấp từng ngụm trà nguội và đọc quyển sách dày cũ kỹ.

Không biết giờ này ba đang làm gì? Có thấy được file ghi âm không? Cậu đã đi xa đến vậy, liệu ba có hối hận không?

"Cháu nhớ nhà sao?" Giọng nói trầm thấp kéo Dong Hyun trở lại thực tại.

Cậu ngẩng lên, bắt gặp đôi mắt sắc lạnh của người đàn ông. Dong Hyun không chắc mình phải trả lời thế nào. Cậu chỉ nhẹ lắc đầu phủ nhận.

"Um." Người đàn ông đáp gọn, biết rõ những lời khuyên bảo trước kia đều không có tác dụng. Ba nuôi thở dài rồi đưa cho cậu một tấm thẻ, trong lời nói còn thay đổi kiểu xưng hô: "Cái này dùng để chi tiêu. Mọi thứ con cần đều có thể mua bằng nó.”

Dong Hyun cầm lấy chiếc thẻ trong tay, cẩn thận cúi đầu cảm ơn rồi cất nó vào trong túi áo. 

“ Còn cái này nữa.”

Ba nuôi lại tiếp tục đưa cho cậu một cái điện thoại, nó không giống với điện thoại nhà cậu mà là một chiếc điện thoại đời mới, cậu không biết sử dụng nên định trả lại.

“ Nơi đây còn có nhiều thứ con cần học hỏi, cứ cầm lấy rồi học từ từ. Có gì thì gọi cho ta.”

Ông vừa dứt lời thì xe đã dừng lại trước một căn biệt thự lớn. Những cánh cửa sắt tự động mở ra khi xe lăn bánh vào trong. Dong Hyun bước xuống, không khỏi bị choáng ngợp bởi không gian rộng lớn trước mắt. Khoảng sân cùng khu vườn to lớn được cắt tỉa gọn gàng, và tiếp đó là những bậc thang cẩm thạch dẫn vào một cánh cửa gỗ chạm khắc tinh xảo.

( Ba nuôi ở thành phố Seoul lại xây một căn nhà tại vùng ngoại ô nên khoảng đất vô cùng rộng, sau nhà là cả một khu rừng Thông bao la bát ngát.)

"Từ giờ đây là nhà của con."

 Người đàn ông bước lên trước, không ngoái lại nhìn cậu mà nghiêm giọng nhắc nhở.

 " Ở đây, con cần tuân theo vài quy tắc nhất định. Quy tắc rất đơn giản. Không hỏi những chuyện không liên quan đến mình. Không được vào phòng ta nếu không có sự cho phép. Không đi ra khu rừng sau nhà. Ngoài ra, hãy làm tốt việc học của con."

Dong Hyun ngoan ngoãn nghe theo, tính tình cậu cũng không phải hay tò mò nên đó không phải điều đáng lo ngại.

Phòng của cậu rộng gấp mấy lần căn nhà cũ của hai cha con. Không có mùi ẩm mốc, không có rêu góc tường, trần nhà cũng chẳng bị dột. Cậu chạm vào chiếc chăn mềm mại trên giường, cảm giác lạ lẫm lan khắp đầu ngón tay. Mọi thứ quá tốt đẹp, nhưng cậu lại chẳng thấy vui vẻ chút nào.

Dong Hyun đặt tấm thẻ lên bàn, nhìn nó thật lâu rồi chợt nhớ lại số tiền mẹ gửi cho ba. Số tiền ấy, chỉ có giá trị bằng một tấm thẻ nhỏ này thôi sao?

Đêm hôm đó, cậu nằm trên chiếc giường lạ lẫm, mắt mở to nhìn trần nhà. Đầu óc cậu trống rỗng, những hình ảnh và cảm giác hôm nay trôi qua cứ như một giấc mơ, một giấc mơ đẹp nhưng không lưu giữ được gì. Dong Hyun thả mình nhắm mắt lại, nỗi nhớ nhà lẫn gia đình lại dâng lên khiến mắt cậu lại nhòe ướt. Tối đó chiếc gối trắng đã thấm đẫm nước mắt của cậu thiếu niên, nó dường như hút hết tất cả những sự buồn tủi và ký ức đau khổ của cậu. 

Để từ ngày mai, một cuộc sống mới sẽ bắt đầu. Ngày cậu dần dần thực hiện ước mơ và thực hiện lời hứa với ba.

 


 

Sáng hôm sau, Dong Hyun bị đánh thức bởi ánh sáng len qua tấm rèm cửa sổ. Cậu mệt mỏi ngồi dậy, ngơ ngác nhìn quanh căn phòng rộng lớn vẫn mang theo mùi hương xa lạ. Dù đã ngủ một đêm, cậu vẫn cảm thấy nơi này thật xa lạ, mùi hương đầu tiên khi thức dậy không phải hương lúa non, không phải hương sương sớm…

Cậu bước ra khỏi phòng, gặp một người phụ nữ trung niên đang chuẩn bị bàn ăn sáng. Bà ấy thấy cậu liền mỉm cười nhẹ nhàng. "Cậu chủ, mời cậu xuống dùng bữa sáng."

Dong Hyun sững người một lúc. "Cháu không phải cậu chủ..."

"Ông chủ dặn tôi vậy. Từ giờ cậu sẽ là cậu chủ nhỏ của căn nhà này." Bà ấy vẫn giữ giọng điệu ôn hòa, kéo ghế ra hiệu cho cậu ngồi xuống.

Trên bàn ăn bày đầy những món ăn phong phú, đắt đỏ, hoàn toàn khác xa với bữa cơm đạm bạc qua loa cậu thường ăn cùng ba. Nhưng giờ Dong Hyun lại chỉ ăn có một mình, ba nuôi cũng chẳng biết đã đi đâu, cảm giác cô đơn làm cậu chẳng buồn ăn uống. Cậu chỉ gắp qua loa vài miếng, rồi nhanh chóng buông đũa định đứng lên dọn dẹp. 

“ Cậu chủ, ông chủ nói là bận chút công việc nên đã đi sớm, dặn tôi chăm sóc và hướng dẫn cậu chủ chu đáo. Những công việc nhà hằng ngày như dọn dẹp sẽ do tôi phụ trách, cậu không phải động tay đâu.”

Dong Hyun giật mình… Cậu vừa thoạt nghĩ về nó… Cậu tưởng rằng lại một người nữa đi mà không dặn dò hay nói một tiếng. Nghe được lời nhắn ấy thì cậu cũng thoải mái hơn, mỉm cười nghe theo bà thím.

Cậu lang thang trong căn biệt thự, cố gắng ghi nhớ làm quen với mọi thứ. Những căn phòng lớn, hành lang dài, mọi thứ đều đẹp đẽ nhưng cũng quá mức xa cách. Đây là nhà của cậu sao? Một nơi không có ba, không có mùi thuốc cũ của phòng khám nhỏ?

Cậu không biết mình đã đứng lặng bao lâu, cho đến khi một giọng nói vang lên phía sau.

" Con dậy rồi à? Ăn gì chưa?”

Ba nuôi đã về từ khi nào, ông đứng im lặng sau lưng mà Dong Hyun hoàn toàn không hay biết. Giật mình quay lại, Dong Hyun líu ríu mở miệng:

"Ch... Con dậy từ sớm rồi ạ. Bà... giúp việc đã cho con ăn sáng rồi."

“ Gọi là bà Han.”

Ông nói về danh tính của bà thím kia, đồng thời bước tới, cúi người chỉnh lại cổ áo cho cậu. Động tác vừa chậm rãi vừa cẩn thận, như sợ làm đau đứa trẻ trước mặt. Giọng ông trầm thấp, mang theo chút dịu dàng ít khi thấy:

"Áo này đã sờn cũ hết rồi. Đi theo ta, mua thêm vài bộ mới."

Dong Hyun khẽ gật đầu. Không biết vì sao, cổ họng cậu bỗng nghẹn lại, sống mũi có chút cay.

Đã rất lâu rồi, không ai vì cậu mà để tâm đến những chuyện nhỏ nhặt như vậy - Một chiếc áo cũ, một bữa sáng qua loa.

Cậu cúi đầu dấu đi ánh mắt hoen đỏ, bàn tay che đi tay áo đã xỉn màu. Một chút ấm áp ngắn ngủi len lỏi qua tâm trí làm cậu không khỏi có những hoang mang lo sợ trong lòng.

Ba nuôi cậu thì vẫn ung dung, không để ý đến sự thay đổi nhỏ ấy. Ông buông tay ra khỏi cổ áo cậu sau đó quay người đi trước:

"Đi thôi."

______

Trong khoảng thời gian gần một năm, Dong Hyun quan sát và rút ra một vài điều.

Ba nuôi dường như thực sự là một người tốt. Những ngày sau đó, Dong Hyun sống rất yên ổn, không còn phải lo nghĩ về cái ăn cái mặc, cũng chẳng còn nơm nớp bất an như trước. Cậu dần thích nghi với môi trường mới, từng chút một mở lòng với cuộc sống xa lạ này cũng như với người ba nuôi.

Ba nuôi đăng ký cho cậu theo học tại một trường nổi tiếng trong thành phố. Nhờ học lực vốn đã xuất sắc, cậu nhanh chóng bắt kịp chương trình, không hề quan tâm những mối quan hệ khác mà chăm chăm học hành để đạt được mục đích.

Chỉ có điều - Tên họ của cậu cũng thay đổi. Cậu không còn là Lee Dong Hyun nữa.

Cậu mang một cái tên và danh phận hoàn toàn mới: Kang Ha Joon.

Cậu từng nghĩ, chỉ cần sống an phận, ngoan ngoãn nghe lời, thì mọi chuyện sẽ êm đềm trôi qua, bản thân cũng có thể lớn lên một cách bình yên

Thế nhưng, có lẽ cuộc đời không dễ dàng như vậy.

Ngày hôm ấy - Cái ngày mà cậu phát hiện ra tất cả - Đã vạch ra một bước ngoặt thay đổi toàn bộ tương lai của cậu.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc