Pheromone

Chương 15: Đêm trong rừng Thông

Trước Sau

break

Hôm ấy là một ngày trời lặng gió, chỉ có thể nghe tiếng chim chóc vỗ cánh xa xa, cùng âm thanh thầm thì của cành cây khô gãy rơi xuống đất, Ha Joon ngồi trong phòng học tĩnh lặng. Ánh sáng mờ nhạt từ chiếc đèn bàn vẽ bóng dài trên những trang sách. Lúc này cũng đã hơn một giờ, cậu định làm cho xong nốt bài văn nhưng chữ trong đầu cứ trôi tuột đi đâu mất, mãi chẳng viết nên một câu tử tế.

Cảm giác mệt mỏi dâng lên, Ha Joon đứng bật dậy, vươn vai một cách lười biếng, cố gắng xua đi sự bực bội trong lòng. Cậu tiến lại gần cửa sổ, ánh mắt dừng lại nơi những tán cây xơ xác ngoài vườn, thỉnh thoảng có vài con sóc nhảy nhót giữa những cành cây. Dưới làn gió nhẹ hiếm hoi, chúng lướt qua như những bóng mờ chẳng rõ người hay vật. Cảnh vật ngoài cửa sổ quen thuộc nhưng vẫn mang lại cho cậu một cảm giác bình yên, một sự thoáng đãng hiếm hoi trong tâm hồn bối rối.

Phòng học của cậu có cửa sổ hắt về phía rừng thông, nó lặng lẽ và cô đơn như tâm hồn cậu hiện giờ vậy.

Nhà cậu không có nhiều người, ba nuôi chỉ có một người tài xế, một người giúp việc là bà Han. Cũng đã hơn một năm nhưng cậu vẫn chưa biết tên chú tài xế ấy dù chú là người thường xuyên đưa đón cậu đi học.

Ít người vậy nên trong nhà không hay có những cuộc nói chuyện, ba nuôi thì một tháng thường xuyên bay ra nước ngoại hoặc đi sang các tỉnh khác, cuộc nói chuyện của hai người thì cũng chỉ bàn chuyện học hành, cần mua sắm thứ gì thì ông đều chuyển tiền vào thẻ mặc cậu sử dụng. 

Nghĩ tới thì cậu cũng thấy gì đó không đúng. Trước đó ba nuôi từng nói, ông làm chủ quán bar… Như vậy thì xuất ngoại nhiều thế để làm gì chứ? Ông cũng chẳng uống rượu bia… Thật sự rất lạ.

Trong một giây lơ đãng, cậu trượt tay làm rơi quyển sách bản thân đang cầm, nó rơi xuống thành cửa sổ rồi bật ra ngoài rơi xuống tầng một. Quyển sách đó là sách bài tập của cậu, ngày mai còn phải nộp cho cô giáo, Ha Joon giật mình chồm người qua khung cửa nhìn xuống.

“ Tiêu rồi.”

Vốn định đứng đó để nghĩ ý tưởng, giờ đây lại rước thêm chuyện vào người, Ha Joon thở dài lững thững đi xuống nhặt lại sách.

Trời tối, cậu phải bật đèn flash trên điện thoại mới nhìn rõ lối đi.

Sân sau hình như đã lâu không ai chăm sóc, cỏ dại mọc um tùm cao tới bắp chân khiến bước đi cũng khó khăn, cứ loáng thoáng đâu đó là tiếng côn trùng kêu rỉ rả.

Phải mất gần nửa tiếng lục lọi trong đám cỏ, Ha Joon mới tìm thấy quyển sách bài tập.

Cậu thở phào, vừa cúi xuống nhặt sách vừa lẩm bẩm trách mình vụng về, nào ngờ vừa đứng dậy, một âm thanh kỳ lạ từ phía rừng thông truyền đến.

Một thứ âm thanh như sắt va đập, nó cứ vang lên một cách ngắt quãng, cậu dường như đã nín thở để nghe rõ xem âm thanh ấy là gì…Nếu không nhầm thì, đó là tiếng cuốc đất.

Ha Joon nhìn xuống điện thoại, một rưỡi sáng… Cậu khựng người, ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh.

Đèn flash yếu ớt không thể chiếu xa, chỉ thấy khoảng đen chập chờn trong rừng cây dày đặc.

Cậu nắm chặt sách, trong đầu lóe lên vô vàn câu hỏi.

“ Cuốc đất… giờ này sao? Có chuyện gì vậy. Ai lại…”

Cậu nhớ lại lời dặn của ba nuôi trước đó, “không được vào rừng Thông” nhưng âm thanh cứ lặp lại như vậy khiến cậu không khỏi chần chừ do dự. 

Lý trí bảo cậu nên quay vào nhà, nhưng sự tò mò thì cứ thôi thúc, khiến tim cậu đập dồn dập, cả người như bị đẩy về phía trước.

Bàn chân Ha Joon bước đi trước cả khi cậu kịp nhận ra. Cậu bước qua bãi cỏ cao, chậm rãi tiến về phía âm thanh đang phát ra.

Gió từ rừng thông thổi ra lành lạnh, đèn flash lắc lư theo nhịp thở dồn dập của cậu, quét lên những thân cây sần sùi và bóng tối lổn nhổn.

Càng tới gần, tiếng cuốc đất càng rõ hơn. Lẫn trong đó còn có tiếng thở nặng nề, như của ai đó đang cố đào bới thứ gì.

Ha Joon nép sau một thân cây lớn, dù tính tình vốn mạnh mẽ nhưng tim cậu vẫn đập loạn trong lồng ngực, hé mắt nhìn ra.

Một bóng người quen thuộc lầm lũi đào bới giữa một khoảng đất trống, bên cạnh cái hố lớn đã đào đậu một nửa là… một người đàn ông? 

Đèn flash đã tắt từ lâu nhưng nhờ ánh trăng mờ cậu vẫn có thể nhận ra được người nằm dưới đất là một người đàn ông có cơ thể to béo, trên đầu rất nhiều máu, có lẽ là… không còn sống. 

Ha Joon cố gắng bám vào thân cây không cho bản thân khuỵu xuống vì sợ hãi, môi cậu mím chặt không phát ra tiếng động, đồng tử giãn nở hết cỡ khi nhìn rõ được diện mạo của người đang đào bới kia.

“ Ba nuôi?”

“ Đây là giết người…Chuyện gì vậy, sao lại như vậy?”

Ha Joon thực sự đã hoảng sợ, mùi máu tanh bắt đầu lan ra xa hơn quanh quẩn trong không gian xộc vào mũi cậu, nó khiến cậu cảm thấy buồn nôn, ghê tởm. Cậu đã định chạy đi, chạy khỏi chỗ này nhưng chân vừa nhấc lên đã không thể cử động được nữa.

Âm thanh cuốc đất dừng hẳn, xung quanh như chìm vào khoảng không câm lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của người đàn ông. 

“ Ha Joon.”

Gai ốc cậu nổi hết lên, dường như có một luồng gió lạnh luồn qua sống lưng…Bị phát hiện rồi. Cậu đứng khựng lại, không bước nổi nữa…dần dần quay đầu nhìn người kia.

“... Ba…”

Mắt chạm mắt, đôi mắt sắc như một con dao, ông nhìn cậu, vẻ mặt không chút thay đổi nhưng giọng điệu lại vô cùng đáng sợ.

“ Con lại đây.”

Như bị thôi miên, Ha Joon chậm rãi tiến lại gần, đầu cúi cằm xuống không dám nhìn vào mắt của ba. Nhưng không nhìn vào mắt ba, cậu lại nhìn rõ ràng được cái người đang nằm dưới đất, mặt mày méo mó không rõ nhân dạng, mùi hôi tanh từ máu và cơ thể hắn càng khiến cậu khó chịu hơn.

“ Không phải ta nói con không được vào rừng Thông sao? Con không nghe lời?”

“... Con xin lỗi.”

“ Sai thì phải bị phạt. Cầm lấy.”

Ông đưa cái xẻng dính đầy bùn đất cho cậu, Ha Joon ngước lên, thoáng một tia sợ hãi…Ba là đang muốn cậu làm gì?

“ Đẩy hắn xuống, lấp lại.”

Dưới ánh trăng bạc nhợt, Ha Joon cứng đờ người, tay run run nhận lấy cái xẻng từ tay ông. Cán xẻng lạnh toát, bùn đất khô cứng bám đầy, trơn trượt trong lòng bàn tay cậu.

Cậu cúi thấp đầu, tóc mái rủ xuống, che khuất đôi mắt đang run rẩy. Trong lòng gào thét muốn chạy trốn, muốn từ chối, nhưng sống lưng lại thẳng tắp như cây tre bị gió bão quật cho không dám ngã xuống.

Mùi máu tanh nồng càng lúc càng nặng, quấn chặt lấy cậu như một tấm lưới bẩn thỉu.

Cậu phải chạm vào thứ đó sao? Một cái xác người bốc mùi nồng nặc, dính đầy máu đen đặc sệt? Ha Joon khẽ run lên, từng đầu ngón tay như muốn rụt lại.

Nhưng ba nuôi không nói gì thêm, chỉ đứng đó, lạnh lùng dõi theo. Dáng đứng thẳng thớm, ánh mắt tối sầm, như một kẻ giám sát.

Cậu cắn chặt môi đến bật máu, tay siết chặt xẻng đến trắng bệch, rồi chậm rãi tiến tới gần cái hố.

Khi mũi xẻng chạm vào da thịt lạnh ngắt của cái xác, cả người Ha Joon nổi da gà.

Cậu nén thở, cố nén cơn buồn nôn dâng trào.

Mùi máu đã khô và mùi da thịt đang phân hủy làm cậu muốn lật ruột. Chất lỏng nhầy nhụa từ cơ thể người chết dính lên đầu xẻng, theo động tác của cậu mà vương vãi ra đất.

"Nhanh lên," giọng ông cộc lốc, lãnh đạm ra lệnh.

Ha Joon rùng mình, gạt phắt mọi cảm xúc sang một bên, ép buộc bản thân đẩy mạnh cái xác xuống hố.

Bàn tay nhỏ bé dính máu và bùn đất, cảm giác nhớp nháp khiến cậu như phát điên.

Cậu vốn là người ưa sạch sẽ, thường chỉ cần lấm một vết bẩn cũng đủ khiến cậu khó chịu cả ngày... Vậy mà giờ đây, chính cậu lại đang chôn một cái xác bằng tay trần.

Cái xác lăn nặng nề xuống hố, phát ra âm thanh trầm đục khi va chạm với đá sỏi dưới đáy.

Ba nuôi vẫn đứng đó, không nói, không biểu lộ một chút thương xót hay chần chừ nào. Đôi mắt ông, ngày thường vẫn luôn dịu dàng, giờ lạnh như băng.

Xong việc, Ha Joon loạng choạng ngã ngồi xuống đất, thở dốc, hai tay run rẩy không kiểm soát nổi. Cậu ngẩng lên nhìn ba, đôi mắt hoe đỏ, chỉ mong nhận được một lời giải thích. Nhưng lạ thay, cái ánh mắt lạnh lùng vừa nãy giờ lại trở nên bình thường như hằng ngày.

Ba nuôi chậm rãi khuỵu gối xuống trước mặt cậu, lấy trong túi ra một chiếc khăn tay. Không vội vã, ông nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay dính đầy bùn đất và máu của cậu, chậm rãi lau sạch từng chút một, động tác cẩn thận như đang chăm sóc một cách bình thường.

Ha Joon cứng đờ người. Não cậu, trái tim cậu, đều không thể sắp xếp nổi nữa - Rốt cuộc ba là người như thế nào? Chuyện này là như thế nào?

"Con giỏi lắm."

Giọng ba nuôi trầm thấp, dịu dàng, như thể khen ngợi một đứa trẻ vừa làm được điều to lớn.

Ông ngồi xuống hẳn bên cạnh cậu, giọng điệu mềm mỏng như đang dỗ dành:

"Người kia... là một tên bỉ ổi tồi tệ. Là một tên buôn người, lừa bán cả phụ nữ và trẻ em. Là một con quỷ đội lốt người.”

Ba nuôi nghiêng người, thấp giọng thì thầm vào tai cậu, giọng nói như có ma lực điều khiển tâm trí:

"Con còn nhớ những người từng đập phá nhà mình không? Những kẻ tệ hại đó... người này còn ghê tởm hơn gấp vạn lần. Những kẻ như vậy, nếu chỉ dựa vào pháp luật, liệu chúng có thực sự bị trừng trị đúng mức không?"

Ha Joon trầm ngâm. Những ký ức khi xưa, hình ảnh chúng đập phá nhà cậu, cảnh chúng nắm cổ áo cậu, tiếng cầu xin... như bóng ma tâm trí ùa về.

"Chúng ta không giết người vô tội. Chúng ta chỉ dọn sạch rác rưởi cho thế giới này."

Ba nuôi nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cậu, siết chặt:

"Con hiểu không, Ha Joon? Những gì con làm hôm nay, không phải là tội lỗi. Đó là hành động dũng cảm. Là trượng nghĩa."

Cậu mờ mịt gật đầu. Trong lòng cậu có thứ gì đó đang dần sụp đổ, và một thứ khác - lạ lẫm hơn, mơ hồ hơn đang bắt đầu hình thành.

Ba nuôi nhìn cậu bằng ánh mắt dịu dàng quen thuộc, nụ cười nơi khóe miệng mang theo chút tự hào:

"Con mạnh mẽ hơn bất cứ ai ta từng gặp. Ta rất tự hào về con."

Ha Joon bám lấy tay áo ông, thì thào hỏi, giọng ngập ngừng:

"...Vậy... con vẫn có thể làm bác sĩ chứ? Sẽ không ảnh hưởng gì đúng không?"

Ba nuôi cười khẽ, như một người cha hiền từ vỗ về đứa con nhỏ:

"Dĩ nhiên rồi. Con sẽ là một bác sĩ tuyệt vời. Vừa cứu người... vừa bảo vệ thế giới khỏi những kẻ xấu xa."

Ha Joon ngước nhìn ông, trái tim như được xoa dịu. Những lời thì thầm ấy như dòng nước ngọt ngào thấm vào tâm trí non nớt của cậu, từng chút một, từng chút một, bẻ cong tất cả những gì cậu từng biết về đúng sai.

Từ giây phút ấy, Ha Joon không còn đặt câu hỏi nữa. Cậu dần lún sâu vào vũng bùn không thể thoát ra được nữa…

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc