Ha Joon cứ thế trưởng thành với những suy nghĩ không rõ ràng. Ba đã dạy cậu phân biệt thiện ác một cách lệch lạc, đi theo tinh thần thượng tôn công lý cá nhân, dạy rằng pháp luật không đủ sức răn đe, những thứ được cho là nhân đạo chỉ khiến những kẻ xấu sẽ càng ngày lồng hành hơn.
Ha Joon không phải không biết đúng sai, chỉ là cái đúng sai trong lòng cậu không còn giống với số đông nữa. Trưởng thành trong một môi trường đầy rẫy thao túng và áp đặt, cậu đã quen với việc nuốt mọi cảm xúc vào trong, không phản kháng, không chất vấn, cũng không tìm kiếm ai để trò chuyện hay giãi bày. Khi những đứa trẻ khác học cách sống bằng lý lẽ của người lớn, cậu lại tự mình dựng nên một bộ quy chuẩn riêng. Và cứ thế, Ha Joon lớn lên cùng một hệ tư tưởng cá nhân vững chắc đến méo mó, dẫu biết pháp luật tồn tại, nhưng chưa từng thực sự tin vào nó.
Vốn đã là đứa trẻ hiểu chuyện, Ha Joon chẳng bao giờ muốn khiến ba nuôi thất vọng. Cậu luôn nỗ lực để được công nhận, được khen ngợi bằng ánh mắt dịu dàng mà cậu từng thấy. Vì vậy, ngoài việc học hành chăm chỉ, cậu còn cùng ba nuôi tham gia những nhiệm vụ nguy hiểm, ra nước ngoài làm lính đánh thuê, nhận tiền để loại trừ các tổ chức mafia theo yêu cầu. Tiền bạc và mạng người trong tay cậu song hành với nhau, càng nhiều người nằm xuống, tiền càng nhiều…
15 năm sau, Ha Joon đã có hai thân phận hoàn toàn tách biệt.
Một mặt, cậu là lính đánh thuê trong thế giới ngầm, không quá nổi bật nhưng đủ khả năng hoàn thành công việc được giao. Mặt khác, cậu là phó khoa trẻ tuổi nhất của bệnh viện lớn trong thành phố, nổi tiếng với tay nghề và thành tích xuất sắc.
Thế nhưng, ám ảnh từ quá khứ vẫn bám lấy cậu. Ha Joon mang trong mình nỗi sợ vô hình đối với sự bẩn thỉu tanh tưởi và cái chết. Cậu trở nên lãnh đạm, cẩn thận quá mức, không thích tiếp xúc cơ thể với bất kỳ ai.
Dù là khi cầm súng giết người, lúc cúi mình chữa bệnh nhân hay sinh hoạt thường ngày, cậu đều mang găng tay như một thói quen bắt buộc.
Mùi máu tanh hay mùi cơ thể bẩn thỉu khiến cậu khó chịu đến nghẹt thở, vì vậy Ha Joon luôn để sẵn một lọ nước hoa trong túi áo, thi thoảng lại xịt quanh mình như để xua đuổi tất cả những thứ dơ bẩn của thế giới này, cậu sử dụng nhiều đến nỗi mùi hương ấy tựa như ngấm vào máu và toát ra từ cơ thể như mùi tự nhiên.
Trong mắt người khác, Ha Joon là một bác sĩ thiên tài lạnh nhạt và khó gần. Nhưng chỉ bản thân cậu mới hiểu, đó là cách duy nhất để bảo vệ mình khỏi một thế giới bị cho là đã vấy bẩn từ lâu.
________________________________
“ Bác sĩ Kang.” Tiếng gọi được phát qua lớp cửa kính mờ, là giọng nói của y tá bệnh viện.
“ Vào đi.”
Ha Joon mở lời. Giờ đây cậu đã hai bảy tuổi, giọng nói lẫn khuôn mặt đều thay đổi rất nhiều, chiều cao cũng tăng vượt trội. Theo nhiều người nhận xét, với vẻ ngoài của cậu thì làm bác sĩ thật đáng tiếc, cậu hoàn toàn có thể làm idol và kiếm được nhiều tiền hơn.
Trong bệnh viện, cậu còn nổi tiếng vì tính tình cứng nhắc, không hề hẹn hò yêu đương cũng chưa từng có bạn gái. Gần ba mươi mà vẫn thủ thân như ngọc, gần như cấm dục thời gian dài. Chẳng ai hay người cậu có một điều đặc biệt, nếu tiếp xúc gần hoặc đụng chạm phụ nữ, cậu sẽ bị dị ứng nổi mẩn khắp người cùng với khó thở, nên chuyện không hẹn hò yêu đương không hoàn toàn là lựa chọn của cậu. Là vậy nhưng có nhiều người vẫn coi cậu như một đích để chinh phục, nếu có được cậu sẽ vừa có danh vừa có tiếng…
‘’Có chuyện gì?’’
Ha Joon nhìn vào cô y tá trước mặt rồi lại nhìn vào máy tính, hỏi lý do cô vào. Cô y tá đang ngẩn ngơ nhìn cậu thì như sực tỉnh, luống cuống trả lời:
‘’ À… Sắp tới sẽ có 3 bạn thực tập sinh trường đại học Seoul thực tập ở bệnh viện mình, 3 người ấy sẽ do anh hướng dẫn nên trưởng khoa bảo em đưa hồ sơ cho anh. Chiều nay ba người ấy sẽ đến ạ.’’
‘’ Được rồi, cô để đó đi.’’
Cậu ra hiệu, không buồn nói thêm một câu ngoài lề. Căn phòng nhanh chóng chìm vào yên lặng. Bên ngoài là bệnh viện đông đúc ồn ào, bên trong chỉ còn mình Ha Joon lặng lẽ, cô đơn như thể tách biệt khỏi thế giới.
Cậu đưa tay cầm tập hồ sơ, lật mở từng trang một cách cẩn thận. Ba người, hai nữ một nam. Điểm số lý thuyết đều khá nổi bật. Nhưng cậu nhanh chóng chú ý đến một điều kỳ lạ, có một cô gái - Han Soo A, điểm học phần lý thuyết chỉ đủ trung bình, vậy mà điểm đánh giá lâm sàng lại cao đến mức khó tin. Ha Joon nhíu mày thầm nghĩ “Phần đánh giá này chắc chắn có vấn đề ở đâu đó.”
Cậu còn đang nghiền ngẫm thì tiếng gõ cửa lại vang lên. Không buồn ngẩng đầu, Ha Joon thản nhiên đáp:
“Vào đi.”
“Ha Joon, em đang làm gì vậy?”
Nghe thấy giọng nói ấy, cậu mới ngước mắt lên. Vừa trông thấy người nọ, nét mặt Ha Joon khẽ giãn ra, nở một nụ cười, biểu cảm hiếm hoi trên khuôn mặt vốn lạnh nhạt, ai nhìn qua cũng đủ hiểu mối quan hệ giữa họ không hề đơn giản.
“Anh Tae Yang. Em đang xem hồ sơ thực tập sinh. Anh tìm em có chuyện gì sao?”
Người vừa bước vào là Tae Yang - đàn anh của Ha Joon. Anh hơn cậu hai tuổi nhưng chức vụ trong bệnh viện lại thấp hơn một bậc. Hai người vốn học cùng trường đại học, giờ lại cùng làm việc chung một nơi.
Tae Yang đối với Ha Joon có một sự yêu thích rất đặc biệt. Từ hồi còn đi học đã bám riết lấy cậu, nỗ lực đủ kiểu mới có thể bắt chuyện và làm thân với khúc gỗ sống này. Tình cảm anh dành cho Ha Joon, từ lâu đã không còn đơn giản là bạn bè, hay tiền bối hậu bối nữa - đó là thứ tình cảm thầm lặng mà sâu sắc, chính anh cũng không chẳng rõ đó là thứ tình cảm gì.
Anh ngồi xuống bên cạnh, nghiêng đầu chống cằm ngắm nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của cậu:
“Đến giờ trưa rồi. Em muốn ăn gì đó với anh không?”
Ha Joon liếc đồng hồ, lập tức đáp lời:
“Được thôi ạ. Ăn sớm một chút để em còn chuẩn bị cho chiều nay. Em phải thăm khám và hướng dẫn thực tập sinh nữa.”
Cậu khép máy tính, gỡ kính mắt bỏ vào hộp rồi cởi áo khoác treo lên móc.
“Em không đeo kính ra ngoài à?” Tae Yang hỏi.
“Kính này chỉ chống mỏi mắt thôi, em xử lý công việc máy tính nhiều nên đã đeo nó. Anh có muốn một cái không?”
‘’Tính sau đi, cùng đi ăn thôi.’’Tae Yang bật cười, tay khoác lên vai cậu một cách tự nhiên rồi kéo ra khỏi phòng.
Bước ra hành lang, ánh mắt không ít người lập tức đổ dồn về phía hai người - không chỉ vì họ có năng lực chuyên môn hàng đầu bệnh viện mà còn do là hai bác sĩ có ngoại hình nổi bật nhất.
Ở một góc khuất, nhóm bác sĩ nội trú đang tụm lại trò chuyện thì vừa hay nhìn thấy hai người cùng rời khỏi phòng liền không tránh được bàn tán. Kẻ nói nhiều nhất chính là Jeon Ka Min - cậu ta bằng tuổi Ha Joon nhưng luôn bị cậu bỏ xa cả về kỹ năng lẫn thành tích. Không vượt lên được, Ka Min chỉ còn cách ganh ghét nói xấu sau lưng.
“Anh Kang nhìn như idol ấy. Giá mà được anh ấy để ý…”
Ka Min liếc qua, nở nụ cười nửa mỉa mai:
“Hừ. Cậu ta chỉ thân với mỗi Tae Yang từ hồi mới vào viện. Nhìn cũng biết hai người đó là… một cặp rồi. Là gay đấy.”
“Gay á? Hai người đó á? Không thể nào…”
“Chuyện đó ai ngu ngốc mà để lộ ra. Trong bệnh viện mà lòi ra là gay, mất mặt chết đi được.”
Một y tá trong đó không khỏi khó chịu mà chau mày phản bác:
“Có gì mà mất mặt? Một người là phó khoa trẻ nhất, người kia là bác sĩ chuyên khoa giỏi, nếu thật thì cũng là một cặp đôi hoàn hảo. Cậu là bác sĩ mà còn mang tư tưởng cổ hủ thế à?”
“Làm gì phải xồn xồn lên thế. Tôi chỉ nói đùa thôi. Tin hay không thì tùy. Mấy người cũng chỉ bon chen lấy lòng cậu ta, làm như mình tốt đẹp lắm.”
Ka Min hừ lạnh rồi bỏ đi, để lại sau lưng những tiếng thở dài đầy ngao ngán.