Bên kia, Ha Joon và Tae Yang đã đến quán ăn từ lâu. Họ ngồi trong một góc kín đáo của một nhà hàng truyền thống Hàn Quốc để tiện nói chuyện hơn. Anh Tae Yang lấy từ trong túi áo một hộp sữa rồi đặt lên bàn, chủ ý là đưa cho cậu.
“Bao nhiêu năm rồi mà em vẫn không đổi khẩu vị ha? Vẫn chỉ ăn cơm trộn với kimchi thôi. Còn uống sữa nữa.” Tae Yang cười, vừa nói vừa gắp cho cậu một miếng kimchi vào bát.
Ha Joon bình thản đáp với tông giọng nhẹ nhàng:
“Em dị ứng nhiều thứ. Ăn mấy món bình thường là được rồi. Mà… kimchi với cơm trộn, bao năm vẫn ngon như thế, đổi làm gì chứ.”
Tae Yang gật gù, vừa ăn vừa tranh thủ kể chuyện:
“Hôm nay anh nhận một ca khá nặng. Là một tên mafia nước ngoài, được cảnh sát đưa đến, lúc tới viện thì gần như đã hấp hối.”
“Vậy à? Hắn bị thương như thế nào?”
Ha Joon vẫn giữ vẻ điềm đạm, nhưng trong câu hỏi lại có gì đó ẩn ý.
“Hắn bị thương khắp người. Anh phải khâu gần trăm mũi rồi lấy hai viên đạn ra khỏi đùi. Tốn cả đống máu dự trữ của bệnh viện. Sống được đúng là mạng lớn.”
“…Đúng là lớn thật.”
Ha Joon cụp mắt, trong đầu khẽ khẳng định - đúng như cậu đoán, đó chính là mục tiêu tối qua của cậu. Bị thương đến thế mà vẫn sống, có thể coi đó là một kỳ tích, may mắn cuối cùng của hắn. Có lẽ vậy.
“Hiện giờ hắn còn ở bệnh viện, hay đã được đưa về trại giam rồi?” Cậu hỏi tiếp, lần này giọng gần như thờ ơ.
“Hắn vẫn nằm trong phòng hồi sức. Cảnh sát canh gác chặt lắm, có lẽ vì là tội phạm nguy hiểm.”
Ha Joon nhếch môi cười, ánh mắt thoáng qua như đang suy tính điều gì.
“Vậy thì… hắn càng khó sống rồi.”
Tae Yang không hiểu rõ ý cậu, nhưng cũng chẳng gặng hỏi thêm. Chuyện ăn uống cứ thế tiếp tục, nhưng mùi vị hôm nay dường như đã có chút khác đi.
Hai người trở lại bệnh viện đúng lúc tiếng chuông báo kết thúc giờ nghỉ trưa vang lên. Hành lang bắt đầu rộn ràng hơn bởi tiếng bước chân và tiếng gọi nhau của các y tá, bác sĩ. Ha Joon tạm biệt Tae Yang rồi trở về phòng làm việc riêng.
Đẩy cửa bước vào, ánh mắt cậu lập tức chạm phải ba gương mặt lạ đang ngồi ngay ngắn đợi sẵn. Dường như đã được thông báo từ trước, cả ba thực tập sinh nhanh chóng đứng dậy, đồng thanh cúi đầu chào:
“Chúng em chào bác sĩ Kang!”
Ha Joon chỉ gật đầu nhẹ thay cho lời đáp, ánh mắt lướt qua từng người một cách cẩn thận. Ba người gồm hai nữ, một nam, đều trông khá trẻ. Sau một vài câu giới thiệu ngắn gọn về tên tuổi và khoa đang theo học, cậu ra hiệu cho họ ngồi xuống rồi cũng ung dung ngồi vào ghế của mình.
Không chậm trễ, cậu mở tập hồ sơ trước mặt ra, giở đúng phần ghi chú của từng người, giọng nói bình thản nhưng rõ ràng:
“Lịch thực tập sẽ bắt đầu từ chiều nay. Trong tuần, các bạn sẽ đi cùng tôi để quan sát trực tiếp quy trình thăm khám và xử lý bệnh án. Tôi sẽ đánh giá cả trên tinh thần hợp tác, kỷ luật và mức độ nhanh nhạy trong xử lý tình huống. Đây là lịch làm việc.”
Ha Joon rút ra từ tập tài liệu ba tờ giấy đưa cho họ, hai người kia im lặng nhớ lịch làm việc thì một cô gái trong đó lại tỏ vẻ như mệt mỏi, nhõng nhẽo với cậu:
‘’ Em còn phải trực đêm sao ạ? Anh có thể sắp xếp khác được không? Trực đêm sẽ mệt lắm. Da cũng sạm đi nữa.’’
Cậu ngừng lại một chút, ánh mắt quét qua khuôn mặt hơi căng thẳng của cô gái.
‘’ Trực đêm là chuyện bắt buộc từ khi còn học việc cho đến khi trở thành bác sĩ chính thức. Nếu sợ mệt mỏi thì từ đầu không nên chọn ngành này, cô có thể về từ bây giờ nếu muốn. Và cô Han, chúng ta không thân thiết để xưng hô kiểu như thế.’’
Người con gái kia im lặng không dám hó hé một lời, cậu rõ ràng đã không muốn để ý tới cô ta mà ả cứ phá rối, phiền phức.
Rõ ràng là cô mặc bên ngoài là chiếc áo blouse trắng như bao thực tập sinh khác, nhưng bên trong cô ta lại chọn một chiếc áo phông ôm sát, cổ hơi khoét, chất vải mỏng, như cố ý phác lên từng đường cong một cách rõ ràng khi cử động. Cúc áo blouse không được cài để lộ xương quai xanh và khoảng hở vừa đủ để ánh nhìn của người khác vô thức bị hút vào. Có vẻ cô ả biết cậu đang nhìn nên càng cúi thấp người hơn để lộ ra phần da thịt trắng nõn. Ha Joon nhìn thấy mà ngán ngẩm, có vẻ như đã hiểu vì sao điểm số của cô ta lại bất thường như vậy.
‘’ Giờ đi theo tôi thăm khám bệnh nhân, cầm theo tập hồ sơ bệnh án trên bàn nữa.’’
Ha Joon mặc lại chiếc áo blouse rồi đi trước dẫn đường. Cậu dẫn bọn họ cùng một vài y tá đi theo đến khoa chấn thương chỉnh hình, ở đây bọn họ có thể học được cách theo dõi sau mổ, sau bó bột và quá trình phục hồi.
“Cậu, theo tôi ra đây, hỏi bệnh nhân và báo cáo kết quả cho tôi. Con hai cô thì đi theo y tá kia học cách thăm khám và ghi lại kết quả báo cáo.’’
Cô ả lúc nãy không vui vì bị cậu đẩy ra xa nhưng chẳng còn cách nào, hậm hực quay đi theo người y tá. Cậu thực tập kia thì vẫn hơi ngơ ngác, nhìn bệnh nhân mà không biết phải làm gì đầu tiên. Ha Joon nhìn thái độ ấy rồi lại lướt mắt xuống nhìn thẻ sinh viên của cậu ta, thở dài:
“Hae Nam đúng không? Nghe tôi hỏi rồi từ sau học theo.’’
Thực tập sinh ấy gật đầu nghe theo, chăm chú học hỏi những hành động lời nói của Ha Joon. Người bệnh nhân ấy ngồi trên giường, trong hồ sơ ghi lý do là say xỉn ngã dẫn đến gãy tay, đã ở bệnh viện được hai ngày. Trong lúc Ha Joon đang hướng dẫn cách xử lý những biểu hiện cho thực tập sinh thì hắn thừa nước đục thả câu, đưa tay lên chạm vào eo của cậu. Ha Joon nhận ra, thay đổi thái độ nhìn xuống hắn. Tên bệnh nhân kia nhận ra nhưng vẫn không hề biết sợ, đôi tay trượt dài xuống, giọng điệu đầy sự diễu cợt:
“Cơ thể bác sĩ bồi dưỡng tốt thật, eo nhỏ hông nở như con gái vậy.’’
Thực tập sinh kia nhìn hắn với sự hoang mang, vì là lần đầu gặp cảnh tượng như vậy nên nhất thời không biết nên phản ứng ra sao, Ha Joon thì khác, cậu chụp lấy tay hắn gần như bẻ gập ra sau, nếu cậu dùng lực mạnh thêm chút nữa thì tay hắn thực sự sẽ gãy. Tên bệnh nhân thấy đau nên kêu oai oái, thu hút hàng chục ánh mắt trong phòng bệnh nhưng Ha Joon không mấy để tâm, cậu cúi sát xuống nói với hắn.
“Nếu anh cảm thấy gãy một tay là chưa đủ, tôi có thể đáp ứng làm gãy bên tay còn lại của anh. Anh cần dùng tới chúng nữa không?’’
“Bác sĩ bệnh viện dám đối xử với bệnh nhân như vậy à? Oái! Tôi muốn gặp viện trưởng, sẽ tố cáo anh.’’
Thực tập sinh tên Hae Nam kia liền kéo lấy tay anh, có vẻ lo sợ:
“Bác sĩ Kang, hay là thôi đi, đừng làm lớn chuyện.’’
Cậu dằng tay ra, lườm Hae Nam một cái rồi lại quay sang đe dọa tên kia:
“Được thôi, nếu anh có thể. Nếu anh muốn địa điểm tiếp theo khi anh xuất viện không phải nhà mà là trại giam. Tên biến thái chết tiệt.’’
Hắn có vẻ đã thực sự sợ hãi với lời nói đó của Ha Joon nên liền cúi mặt cố rút tay lại, cậu đứng thẳng dậy phủi sạch quần áo, cánh tay đen đúa của hắn khiến cậu cảm thấy gai người. Hae Nam nhìn cậu với ánh mắt ngưỡng mộ, thấy cậu rời sang bệnh nhân khác cũng lập tức bám theo sau không rời nửa bước, trong lòng không ngừng ngưỡng mộ.
“Anh ấy mạnh mẽ thật, đối với các bệnh nhân khác cũng tốt nữa.’’