Màn đêm cuối cùng cũng buông xuống nuốt trọn bầu không khí vốn đã trầm lặng của bệnh viện vào một tầng u ám khó gọi tên. Sau một ngày dài bận rộn, tất cả bác sĩ và y tá đều mệt nhoài, nhưng vẫn phải cố giữ mình tỉnh táo cho ca trực đêm. Giữa quầng sáng mờ nhạt từ dãy đèn huỳnh quang, bệnh viện như chìm vào một thế giới khác - nơi chỉ có âm thanh của máy theo dõi sinh tồn thi thoảng vang lên một cách rời rạc mà lạnh lẽo.
Ha Joon đứng bên ô cửa kính dài, ánh đèn vàng nhạt hắt lên khuôn mặt không biểu cảm. Cậu im lặng, như đang suy tính một điều gì rất lâu. Đôi mắt cậu hướng ra bầu trời đêm đặc sệt ngoài kia nhưng tâm trí đã ở nơi khác.
Một lúc sau, cậu từ tốn tháo chiếc găng tay vẫn thường đeo ra, thay bằng một đôi găng khác mới tinh, có vẻ dày và chắc chắn hơn. Không vội vã cũng chẳng hề lén lút, Ha Joon rời khỏi phòng hướng về hành lang phía Đông, nơi có một căn phòng đặc biệt đang được cảnh sát canh gác nghiêm ngặt.
Hai viên cảnh sát vừa trông thấy bóng cậu thì lập tức giơ tay ngăn lại. Nhưng chỉ sau vài lời trao đổi từ Ha Joon, là thứ giọng điệu mang nét chuyên nghiệp đặc trưng của bác sĩ thì họ đã để cậu đi qua không chút nghi ngờ.
Bên trong căn phòng hồi sức, ánh đèn ngủ trắng mập mờ chiếu vào một gương mặt thoi thóp thở trên giường bệnh. Là hắn - tên mafia bị thương nặng sau trận đụng độ, chính là mục tiêu của Ha Joon từ đêm hôm trước. Giờ đây hắn trông như một cái xác, mặt mũi bầm tím không rõ nhân dạng, thân thể thì chi chít vết khâu và băng bó. Không ai nghĩ một kẻ chịu nhiều thương tích như thế vẫn có thể sống sót.
Ha Joon bước tới gần, ánh mắt lạnh lùng quét qua cơ thể người đang hấp hối, rồi dừng lại ở đôi mắt mờ đục đang mấp máy mở ra. Cậu khẽ cúi đầu, giọng nói nhỏ như tiếng gió lướt qua:
“Dậy đi. Chúng ta còn có chuyện phải nói đấy.”
Tên mafia rên rỉ, cố cử động môi. Giọng hắn khàn đặc, run rẩy:
“Nước… tao khát… mang nước tới.”
Ha Joon quay người rót một cốc nước từ bình bên cạnh. Nhưng thay vì giúp hắn uống, cậu nâng cao ly nước rồi từ từ nghiêng đổ để dòng nước lạnh ngắt trút thẳng xuống mặt người đang nằm. Hắn ho sặc sụa, cơ thể run lên vì phản xạ, hơi thở vốn đã yếu càng trở nên khó nhọc hơn bao giờ hết.
Khi đôi mắt hắn cuối cùng cũng nhìn rõ được người đứng trước mặt, con ngươi liền co lại. Miệng hắn há ra như muốn gào lên, nhưng chỉ phát ra những âm thanh vô nghĩa, thanh quản đau rát khó có thể kêu thành tiếng. Tay hắn giãy dụa, còng sắt đập lên thành giường vang lên tiếng kim loại leng keng nhưng tất cả đều vô dụng, giờ đây chẳng có ai cứu được hắn cả.
Ha Joon bình thản với lấy chiếc khăn gần đó, lau qua nước vương trên mặt hắn, chậm rãi như đang chăm sóc một bệnh nhân bình thường.
“Nhận ra rồi sao?” Cậu cong môi cười. “Mạng anh dai thật đấy. Là may mắn hay bất hạnh? ”
Tên mafia giãy giụa như con thú sắp bị lột da, cặp mắt vằn đỏ như phát dại. Nhưng sau vài phút đã không còn đủ sức, hắn bắt đầu cố nói với giọng khẩn thiết:
“Omega… tôi đầu hàng… tôi sẽ đầu thú. Vào tù cũng được… miễn là cậu tha cho tôi…”
Omega là biệt danh của Ha Joon trong giới lính đánh thuê, ai trong ngành cũng đều phải nghe qua một lần. Tên đó không phải do cậu tự đặt, là lời truyền tai của những người từng gặp qua cậu, cơ thể có khung xương nhỏ hơn so với những người Châu Âu nhưng lại cực kỳ nhanh nhẹn mạnh mẽ, trên người lại còn thoáng một mùi hương thơm riêng biệt cuốn hút người khác. Về lâu về dài thì nó đã gắn liền với cậu nên liền lấy nó làm biệt danh.
Ha Joon chẳng đáp, chỉ từ từ rút ra từ túi áo một lọ thuốc cùng một cây kim tiêm được gói kín. Những động tác thao tác y khoa quen thuộc cùng gương mặt bình thản lại khiến người khác rợn người giảng sợ. Cậu vừa hút thuốc vào kim, vừa nói như thể đang giảng giải một điều tất yếu:
“Anh phạm tội, việc phải trả giá là tất nhiên. Những còn những người vô tội, những người bị anh giết, bị anh đánh đập, bị anh tra tấn đến chết trong im lặng… Họ có được lựa chọn không? Họ có cơ hội xin tha không? Họ còn chẳng biết bản thân làm gì sai mà. Chẳng có mức án nào có thể xứng đáng với anh ngoài cái chết cả.”
Tên kia mở miệng định cãi nhưng lời lại chẳng thể thành tiếng. Hắn vùng vẫy theo bản năng muốn ngăn lại, nhưng còng tay và cơ thể tàn tạ khiến tất cả nỗ lực của hắn chỉ là những cử động thảm hại đến đáng thương.
Ha Joon lặng lẽ tiêm chất lỏng ấy vào bình truyền dịch, rồi điều chỉnh tốc độ chảy chậm rãi, từng giọt, từng giọt nhỏ, như sự sống đang bị rút cạn theo từng nhịp nhỏ chậm chạp ấy.
“Anh đáng lẽ nên chết từ hôm qua mà không một ai hay biết.” Giọng cậu rất nhẹ “Nhưng tiếc là anh còn sống… để may mắn cảm nhận cái chết thật sự là như thế nào. Anh cứ cảm nhận từng chút một, từng giọt sẽ là từng mạng người anh phải trả.”
Căn phòng lại rơi vào im lặng. Hắn chẳng còn sức mà dãy dụa chỉ có thể nằm im, nước mắt cứ thể chảy xuống thấm vào gối hòa cùng với làn nước ban nãy. Một kẻ ham sống sợ chết lại chạy khắp nơi lấy mạng người khác làm thú vui, hắn thực sự đáng bị như vậy.
Ha Joon ngước nhìn đồng hồ, tiện tay ném lọ thuốc cùng kim tiêm vào thùng rác rồi xoay người rời khỏi phòng như chưa từng ghé qua... Phía sau lưng, người đàn ông trên giường bắt đầu lịm đi, chẳng ai biết hắn đang ngủ hay đã chết, chẳng ai đến kịp để cứu hắn. Hắn cứ vậy mà tắt thở chết đi mà không nói rõ được một lời.
__________________________
Dưới ánh đèn mờ trong phòng thẩm vấn, Ha Joon ngồi lặng lẽ, tay bị còng nhưng dáng vẻ không hề tỏ ra căng thẳng hay sợ hãi. Cậu chính là người cuối cùng tiếp xúc với nạn nhân trước khi hắn đột nhiên chết nên nghiễm nhiên trở thành nghi phạm số một.
Gã cảnh sát già đập mạnh tay xuống bàn, tiếng động vang lên đầy uy hiếp, tưởng như muốn dọa nạt cho cậu khai nhận. Ha Joon chẳng buồn nhúc nhích, chỉ nghiêng mặt tránh mấy tia nước bọt phun ra từ miệng gã, rồi bình tĩnh lấy tay áo lau đi những vệt dơ vướng trên má. Đôi mắt cậu vẫn lãnh đạm, giống như đang ngồi trong một buổi họp tẻ nhạt hơn là bị thẩm vấn vì tội giết người.
Qua tấm kính một chiều, viện trưởng cùng Tae Yang đứng ngồi không yên. Vì sao sáng nhất bệnh viện lại bị giam giữ mà chưa có lấy cơ hội tự biện minh, đến cả họ cũng muốn xông vào kéo cậu ra.
Cánh cửa mở ra, một người cảnh sát trẻ hơn bước vào, nét mặt nghiêm túc nhưng vẫn có gì đó chưa trải, giọng nói cũng không đủ cứng rắn:
“Anh Kang Ha Joon, anh là người cuối cùng vào phòng bệnh của nạn nhân lúc hai giờ sáng. Anh có thể cho biết lý do không?”
“Vì tôi là bác sĩ,” Ha Joon trả lời không một chút do dự. “Việc đi kiểm tra tình hình bệnh nhân vào ban đêm là hoàn toàn bình thường. Nếu họ trở nặng đột ngột mà không ai kịp thời phát hiện thì sẽ thế nào? Anh ta còn là bệnh nhân được đưa vào viện trong tình trạng nguy kịch, tôi có sai gì sao?”
‘’ Chuyện kiểm tra bệnh nhân ban đêm không phải của y tá sao?’’ Viên cảnh sát vừa lật trang báo cáo của pháp y vừa hỏi.
‘’ Bệnh viện đâu cấm bác sĩ chính không được kiểm tra, ngoài cửa hai bên có cảnh sát, trong phòng là tội phạm, y tá nào dám vào chứ.’’
Cậu ngừng một chút, giọng hạ thấp nhưng sắc bén: “Hơn nữa, kết luận của pháp y đã ghi rõ: đột tử.”
Người đó có vẻ khựng lại, trong tờ giấy thực sự ghi là đột tử, chưa nói sao Ha Joon lại có thể biết… Có lẽ vì cậu là bác sĩ, dự đoán được cũng không quá bất ngờ, anh bỏ qua mà hỏi tiếp:
“Nhưng anh ta vốn đang hồi phục tốt, còn có dấu hiệu tỉnh táo. Sao lại có thể đột tử một cách đột ngột như vậy?”
Ha Joon ngả lưng tựa vào ghế, mắt nhìn lên trần nhà như thể đã chán nản với những câu hỏi thế này:
“Một người thanh niên khỏe mạnh vẫn có thể đột quỵ mà chết. Bệnh nhân lại là người có tiền sử sử dụng chất kích thích, trên người lại có chục vết thương lớn nhỏ. Anh nghĩ chuyện hắn đột tử là chuyện bất ngờ sao?”
Viên cảnh sát trẻ gật gù, có vẻ đã hiểu ra. Nhưng gã già bên cạnh lại không chịu buông tha, đập mạnh bàn lần nữa chỉ vào mặt cậu:
“Cậu luôn đeo găng tay. Cậu định không để lại dấu vết gì đúng không? Có tật giật mình à?”
Ha Joon ngước mắt lên nhìn thẳng vào gã, trả lời với giọng lạnh tanh:
“Tôi mắc bệnh sạch sẽ, ai trong bệnh viện cũng biết, ông có thể hỏi bất kỳ ai. Việc tôi đeo găng tay liên quan gì tới việc này..”
Gã cảnh sát nhếch môi, giọng đầy mỉa mai:
“Vậy là cậu từng giết người rồi nên sợ?”
Ánh mắt Ha Joon tối lại. Cậu trừng thẳng vào gã, từng chữ như bắn ra từ miệng:
“Cảnh sát Cho, ông là đang vu khống. Thứ nhất, ông có bằng chứng nào cho thấy tôi là người tác động khiến hắn chết? Thứ hai, hung khí đâu? Tôi giết người bằng suy nghĩ chắc? Thứ ba, động cơ là gì? Một bác sĩ bệnh viện trung tâm, một tên mafia ngoại quốc. Hà cớ gì tôi phải ra tay? Hay là... Vì lớn tuổi nên đầu óc ông thật sự không phân biệt nổi hiện thực nữa rồi?”
“Cậu… cậu dám!”
Gã tức tối lao tới túm cổ áo Ha Joon. Viên cảnh sát trẻ vội vàng ngăn lại rồi lập tức mở còng cho Ha Joon, cúi đầu xin lỗi:
“Xin lỗi anh, cảnh sát Cho đã hành xử không đúng mực. Đây là trách nhiệm của chúng tôi. Mong anh bỏ qua.”
Ha Joon không nói gì, chỉ khẽ cười, nhấc tay áo chỉnh lại cổ áo mình, rồi quay người rời đi trong ánh mắt phẫn uất của viên cảnh sát già. Mọi chuyện diễn ra đều nằm trong dự tính của cậu.
Bên ngoài, viện trưởng cùng Tae Yang vội vàng chạy đến với vẻ mặt đầy lo lắng:
“Cảnh sát có làm gì con không? Có sao không? Để thầy gọi luật sư đến…”
“Không sao ạ. Chỉ là chút hiểu nhầm thôi.” Ha Joon đáp nhẹ, như thể không có chuyện gì xảy ra.
Viện trưởng là người từng dạy Ha Joon ở trường Y, quý mến cậu vì năng lực và sự điềm đạm lễ phép. Ngày từ lúc cậu vào bệnh viện làm việc, ông luôn nâng đỡ và quan tâm như người thân trong gia đình. Đó là bề nổi, thực sự Ha Joon biết thừa, ông ta là một kẻ tham quyền hám lợi, đơn giản coi cậu như gà đẻ trứng vàng của bệnh viện, đem lại những thứ ông ta mong muốn nên mới coi trọng cậu.
Sau vụ việc, danh tiếng của Ha Joon không những không bị ảnh hưởng, mà còn nổi bật hơn nữa. Cậu được khen là bình tĩnh, cứng rắn, không sợ quyền lực. Một bác sĩ trẻ tuổi vừa giỏi chuyên môn, vừa không ngại va chạm. Người ta bắt đầu nhìn cậu bằng ánh mắt nể phục hơn là nghi ngờ, tên của cậu cũng nằm trong top đầu bác sĩ được tin tưởng.