Pheromone

Chương 19: Lựa chọn đúng đắn

Trước Sau

break

Sau ngày thực tập đầu tiên, Hae Nam gần như biến thành cái đuôi không rời của Ha Joon. Dù ca trực kết thúc từ lâu, trong khi các thực tập sinh khác đã rời khỏi bệnh viện, cậu ta vẫn luôn tìm được lý do để nán lại: khi thì bảo quên đồ, lúc lại viện cớ hỏi bài. Ha Joon chẳng mặn mà cũng không quá khắt khe, thấy cậu ta không gây rối gì thì để mặc. Dù vậy, không ít lần cậu tự hỏi tại sao cậu nhóc kia lại kiên trì đến vậy.

Mấy bác sĩ trong viện nhìn thấy cảnh này cũng chỉ cười cười lắc đầu. Với Ha Joon, chuyện bị đeo bám đã chẳng còn gì mới mẻ. Người thì ngưỡng mộ, người thì tò mò, kẻ thì chỉ đơn thuần bị thu hút bởi khí chất lạnh lùng của cậu.

Một hôm, khi cả hai vừa rời phòng trực, Hae Nam bất chợt lên tiếng bắt chuyện:

“Bác sĩ, anh không thấy sợ sao?”

Ha Joon nhíu mày, lãnh đạm nhìn xuống cậu ta.

“Cậu là đang nói chuyện gì? Có điều gì phải sợ? Nếu phải sợ thì tôi thực sự sợ cậu đấy, cứ lẽo đẽo theo tôi làm gì?’’

“Tại… Em…tôi ngưỡng mộ sự mạnh mẽ của anh, làm sao để có thể mạnh mẽ như vậy? Đây là chuyện thường ngày ở bệnh viện ạ? Mất bao lâu để có thể trở nên giỏi như anh? Anh có thể nhận em làm học trò không?...’’

Ha Joon nhìn cậu thanh niên non nớt với ngàn câu hỏi trước mặt như nhìn thấy mình thời niên thiếu, trầm ngâm một hồi suy nghĩ, không biết nên giải thích như thế nào nên chỉ nói qua loa:

 “Nếu ở mãi trong một môi trường độc hại tiêu cực, cậu sẽ dần hiểu ra thế nào là mạnh mẽ. Tôi mong cậu sẽ mãi không hiểu ra.’’ 

“...Ý của anh là gì?’’

“Dần cậu sẽ hiểu. Và im lặng đi, tôi nhức đầu.’’

“Dạ!’’

Ha Joon vừa quay người định rời đi thì bất ngờ nhận một cái tát mạnh giáng thẳng vào mặt. Âm thanh khô khốc vang lên khiến cả hành lang bệnh viện thoáng chốc lặng đi vài giây. Mặt cậu nghiêng sang một bên, không kêu lên cũng chẳng phản kháng, chỉ lặng lẽ đưa tay lên xoa nhẹ nơi vừa bị đánh, ánh mắt vẫn bình thản như không tưởng chừng như đã quá quen với chuyện này đến mức chẳng buồn ngạc nhiên.

Người phụ nữ trung niên đứng trước mặt cậu không rõ vì lý do gì mà tức giận, bàn tay vừa đánh cậu cũng đỏ lên run rẩy. Nếu không nhờ mấy bác sĩ và bảo vệ kịp thời can ngăn, có lẽ cậu đã phải lãnh thêm vài cái tát nữa. Hae Nam nắm chặt bàn tay nhanh chóng bước lên, đẩy Ha Joon ra sau lưng mình, “mạnh mẽ’’ lên tiếng:

“Chị là người nhà bệnh nhân sao lại có hành động như vậy với bác sĩ? Có chuyện gì cũng nên bình tĩnh trước đã.”

Người phụ nữ trừng mắt nhìn Hae Nam, giọng gào lên gần như mất kiểm soát:

“Bình tĩnh? Cậu là ai mà bảo tôi bình tĩnh? Bệnh viện danh tiếng như thế này mà không cứu nổi mẹ tôi? Các người ăn tiền bằng máu thịt của người ta mà lại để bệnh nhân chết như vậy, còn xứng đáng khoác cái áo trắng này nữa không?”

Đúng lúc ấy, một y tá vội vã chạy đến, kéo Hae Nam cùng Ha Joon lại rồi khẽ giải thích trong hơi thở gấp:

“Là ca bệnh cấp cứu nửa tiếng trước… Bệnh nhân là một phụ nữ lớn tuổi, được đưa đến trong tình trạng ngưng tim, đã qua “giờ vàng”. Chẩn đoán ban đầu là đột quỵ nặng… lúc nhập viện đã không còn cơ hội cứu chữa. Người nhà không chấp nhận được nên mới làm ầm lên…người này là con gái của bà ấy.”

Ha Joon im lặng lắng nghe, gương mặt không biểu lộ cảm xúc gì. 

Hae Nam e dè nhưng vẫn cố gắng thêm một lần nữa, nhẹ giọng giải thích với người nhà:

“Chúng tôi hiểu chị đang rất đau lòng, nhưng hành động đánh bác sĩ là sai. Bệnh nhân đã mất trước khi được chuyển tới bệnh viện nên chuyện này không nằm trong trách nhiệm của chúng tôi. Dù thế nào, ít nhất chị cũng nên có một lời xin lỗi.”

“Xin lỗi ư?”  Tông giọng của người phụ nữ không có ý giảm, ánh mắt giận dữ bắn thẳng vào Hae Nam  “Tôi không việc gì phải xin lỗi! Đây là cái giá mà các người phải trả, là trách nhiệm của mấy người! Tôi sẽ không bỏ qua chuyện này, bệnh viện các người sẽ nổi khắp các mặt báo, nhớ đấy.”

Câu nói ấy như một nhát dao găm vào bầu không khí đang căng cứng. Một sự bất lực không tên len lỏi trong lòng những người chứng kiến. Và Ha Joon vẫn chỉ đứng im, im lặng chịu đựng để cơn giận dữ kia xô vào mình như cơn mưa đêm hôm ấy. 

Người phụ nữ ấy bị cưỡng ép kéo ra ngoài, tiếng hét đau đớn của cô vang vọng cả hành lang bệnh viện, để lại sau lưng là một khoảng lặng nghẹn ngào. Ha Joon không nán lại thêm một giây nào, đôi mắt cậu hững hờ chẳng buồn ngoái đầu mà quay lưng rời đi, lặng lẽ trở về căn phòng riêng quen thuộc.

Hae Nam đứng chết trân tại chỗ, đầu óc rối loạn với những gì vừa xảy ra. Khi quay lại, Ha Joon đã biến mất khỏi hành lang. Cậu luống cuống tìm quanh một hồi, cuối cùng dừng lại trước cửa phòng bác sĩ. Do dự đôi chút nhưng cậu rồi vẫn giơ tay lên gõ nhẹ:

“Bác sĩ Kang…”

“Vào đi.”

Giọng Ha Joon vang lên từ bên trong, lạnh nhạt nhưng không xa cách. Hae Nam đẩy cửa bước vào, cẩn thận đóng lại phía sau rồi ngồi xuống chiếc sofa đối diện. Hai tay cậu đan vào nhau, ma sát nhẹ như để xua đi cảm giác bối rối, trong lòng vẫn chưa biết nên mở lời thế nào.

Giữa lúc cậu còn lưỡng lự, Ha Joon bất chợt lên tiếng:

“Học nhanh đấy.”

“Dạ?” Hae Nam ngẩng đầu lên, ngỡ ngàng không hiểu.

Ha Joon khẽ cười, không phải nụ cười vui vẻ, nhìn kiểu gì cũng thấy đầy sự gượng gạo. Cậu không nhìn thẳng vào Hae Nam, tay đếm lấy vài viên thuốc nhưng lời nói thì rõ ràng đến kỳ lạ:

“Cậu đã hỏi tôi thế nào là mạnh mẽ, đúng không? Tôi nghĩ, cậu có sự mạnh mẽ đó đấy. Như lúc nãy là đủ rồi.”

Hae Nam chớp mắt, nhìn vẻ mặt dửng dưng ấy mà không biết bản thân nên vui hay lo, à đang khen hay đang có ý khác. Rồi cậu vẫn không nhịn được mà hỏi:

“Nhưng… sao lúc nãy anh lại không phản kháng? Anh mạnh mẽ như vậy, mà chỉ im lặng để người ta mắng chửi. Anh đâu có sai?”

Ha Joon uống thuốc xong cuối cùng cũng ngẩng đầu, chống cằm nhìn thẳng vào cậu thanh niên. Đôi mắt ấy như muốn nghiền ngẫm, dò xét từng góc cạnh cảm xúc trong lòng người đối diện.

“Làm vậy để làm gì?”  Cậu hỏi lại, giọng nhẹ như gió thoảng.

Hae Nam hơi ngẩn người: “Thì… để chứng minh anh không sai? Để bảo vệ thanh danh của mình chứ?”

Ha Joon khẽ nhếch môi, ánh mắt lặng xuống, đôi mi rủ che khuất đi những dòng suy nghĩ mơ hồ:

“Không cần thiết. Cậu cũng thấy rồi, ai trong bệnh viện này cũng biết tôi không sai. Danh tiếng, uy tín, lòng tin không phải thứ có thể vì một lời vô căn cứ mà biến mất được.” 

Cậu ngừng một chút, rồi hạ giọng chậm rãi.

 “Huống hồ… cô ấy vừa mất người thân. Cảm xúc bất ổn, không kiểm soát được cũng là điều dễ hiểu. Người đau đớn nhất bây giờ là cô ấy. Tôi tranh cãi với cô ta để làm gì? Chỉ khiến mọi thứ thêm tệ hơn.”

Hae Nam lặng người nhìn Ha Joon. Trong phút chốc, cậu không còn thấy Ha Joon là người cứng rắn, lãnh đạm hay lạnh lùng như mọi người vẫn nghĩ. Mà là một con người... hiểu chuyện, tâm lý đến độ khiến người khác thấy nghẹn. Hae Nam thấy:

“Ha Joon có thừa tư cách để tranh cãi, thậm chí có thể kiện ngược lại vì bị xúc phạm, nhưng cậu đã không làm vậy. Cậu đủ trưởng thành để biết điều gì nên giữ, điều gì nên buông, đủ tỉnh táo để phân rõ đúng sai mà không cần cao giọng phân trần.

Giữa một thế giới ồn ào, có người chọn dùng lý lẽ để thắng, còn Ha Joon lại dùng sự điềm tĩnh để kết thúc. Đó không phải là nhẫn nhịn, mà là bản lĩnh.”

Càng nghĩ, Hae Nam càng thấy lòng mình sáng rõ. Cậu mím môi, khẽ gật đầu như tự xác nhận điều gì đó. Ở bên cạnh người như Ha Joon, mỗi ngày đều là một lần được học điều đúng đắn, học cách trưởng thành. Và cậu tin mình đã chọn đúng người để đi theo.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc