Pheromone

Chương 20: Máy ghi âm

Trước Sau

break

Những ngày sau đó trôi qua khá yên bình. Ha Joon vẫn làm công việc thường nhật của mình, vẫn hướng dẫn thực tập sinh mỗi buổi - chỉ khác là bên cạnh cậu giờ có thêm một cái đuôi nhỏ bám dính không rời. Hae Nam gần như dành toàn bộ thời gian ngoài giờ học và giấc ngủ để theo sát Ha Joon, coi Ha Joon như một vị thần sống mà theo đuổi, đến mức buổi trưa cậu cùng bác sĩ Tae Yang đi ăn thì Hae Nam cũng lon ton phía sau, hứa sẽ không làm phiền và sẽ chia tiền ăn.

Ngồi vào bàn ăn, Hae Nam vẫn giữ thái độ lúng túng và ngại ngùng vốn có nhưng ánh mắt lại không thể kiềm chế mà nhìn chăm chăm vào Ha Joon. Tae Yang thấy vậy thì không khỏi bật cười:

“Thằng bé này giống hệt anh lúc muốn tiếp cận em vậy, mà em lại cho nó theo còn anh thì đuổi như đuổi tà.”

“Thật vậy sao ạ? Vậy là bác sĩ Kang nhận em làm học trò rồi!”

Ha Joon đang cúi đầu ăn nghe vậy liền ngẩng lên, giọng điệu không rõ đùa hay thật:

“Đừng tự ý đoán ý người khác như thế.”

Rồi cậu liếc sang Tae Yang, giải thích:

“Khác nhau hoàn toàn nhé. Anh trước là tiền bối, cứ rình rập đàn em khóa dưới thì tất nhiên em phải tránh rồi. Còn Hae Nam là hậu bối, thực tập sinh dưới trướng em, em để ý hơn là lẽ đương nhiên.” Cậu ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Với lại… trong ba người theo em học, chỉ có cậu ấy là bình thường nhất. Một cô thì đi muộn về sớm, cô kia thì lên viện là phấn son, chạy được hai vòng hành lang là thở hổn hển không ra hơi.”

Ha Joon than phiền, ngữ khí mang chút bất đắc dĩ chán chường. Hae Nam nghe vậy thì vui ra mặt:

“Vậy… bác sĩ Kang, ý anh là đang khen em à?”

Ha Joon không nói gì, chỉ đưa tay gõ nhẹ lên đầu cậu, giọng mang vẻ bất lực:

“Cậu định để cả thành phố biết tôi là bác sĩ mới chịu à? Tôi hơn cậu có bốn tuổi thôi, ra ngoài gọi anh Ha Joon là được rồi.”

“Thật ạ? Em tưởng anh lớn lắm rồi chứ, tại lên phó khoa sớm quá. Em còn nghĩ anh chỉ là mặt trẻ thôi cơ. Trước đó anh còn không cho phép cô trong nhóm gọi là anh nữa.”

Ha Joon nhíu mày, lắc đầu:

“Đừng nhắc tới cô ta nữa. Tay nghề chẳng ra gì, thái độ cũng không khá hơn là bao.”

Bữa ăn cứ thế tiếp tục, ba người vừa trò chuyện về chuyện bệnh viện, vừa bàn bạc thêm về chuyên môn. Nhưng đúng lúc ấy, một người bất ngờ lao tới từ phía sau ôm chầm lấy cổ Ha Joon, cơ thể áp sát vào lưng cậu:

“Chào mọi người nha~ Mọi người ăn ở đây à? Hae Nam sao không rủ tui theo với!”

Người không nên đến nhất lại xuất hiện. Cô ta tự nhiên như ở nhà, choàng vai bá cổ Ha Joon khiến cả bàn ăn khựng lại. Hae Nam thì chưa hiểu chuyện gì nhưng Tae Yang đã phản xạ cực nhanh lập tức đẩy cô ta ra khiến cô ả loạng choạng đập người vào tường.

“Anh Tae Yang! Sao anh đẩy em!”

“...Tôi quen cô à?”

Tae Yang lườm một cái lạnh tanh rồi lập tức quay sang kiểm tra Ha Joon. Phần cổ nơi bị đụng đã ửng đỏ rõ rệt, sắc mặt Ha Joon trở nên khó chịu thấy rõ. Không nói một lời, Tae Yang lập tức đứng dậy thanh toán rồi đưa Ha Joon trở về bệnh viện. Hae Nam luống cuống chạy theo, hoàn toàn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Về đến viện, Ha Joon uống thuốc xong thì ngồi trong phòng làm việc nghỉ ngơi. Tae Yang sau khi hoàn tất một vài việc cũng gọi Hae Nam lên thăm cùng. Khi cả ba người đã có mặt, Tae Yang mới chậm rãi giải thích cho Hae Nam:

“Ha Joon mắc một căn bệnh khá hiếm - dị ứng với phụ nữ. Chỉ cần đụng chạm ngoài da thôi cũng có thể khiến cơ thể cậu ấy phản ứng, gây kích ứng và khó thở.”

Ha Joon không lên tiếng, chỉ ngồi tựa lưng vào ghế nghe anh nói. Dù bệnh không đe dọa tính mạng, nhưng có thể thấy rõ rằng nó rất phiền phức. Hae Nam nhìn cậu, thấy tai Ha Joon đã đỏ hết lên vì ngại nhưng mặt thì chẳng thể hiện biểu cảm gì, cậu không nhịn được tò mò thắc mắc:

“Vậy... tức là 27 năm nay anh chưa từng... làm chuyện đó sao ạ?”

Bộp! Một cái gõ vào trán, Ha Joon nghiêng đầu nhìn cậu nhóc bằng ánh mắt nửa ngại nửa bực:

“ Hỏi ít thôi.”

Hae Nam luống cuống xoa đầu:

“Em chỉ thấy tò mò thôi... Gần ba mươi tuổi rồi mà không có... nhu cầu gì sao?”

Tae Yang cười thầm, nhìn sang Ha Joon như cũng đang chờ một câu trả lời mà chính anh cũng chưa từng hỏi. Hae Nam thì nhiệt tình tiếp lời:

“Anh cứ nói đi, em từng học một khoá tâm lý, biết đâu giúp anh được gì đó.”

Ha Joon thở ra, nhìn hai người con trai đối diện rồi lắc đầu trả lời:

“Từ trước đến giờ đều không có hứng thú. Một phần vì công việc bận rộn, phần còn lại… chắc do bản thân cũng không quan tâm tới chuyện đó.”

“Hoàn toàn có khả năng đấy, nếu bản thân không cho phép nghĩ tới, thì nhu cầu tự nhiên cũng bị chặn lại. Nhưng mà… nếu cơ thể mệt mỏi kéo dài, thì kiểu gì cũng sẽ có phản ứng sinh lý. Nếu không có…có lẽ cái của anh không dùng được.”

Lời vừa dứt, không khí đột nhiên rơi vào khoảng im lặng, Hae Nam thấy vậy liền quay sang hỏi Tae Yang:

“Anh từng làm chưa? Anh bao nhiêu tuổi rồi?”

“...Hỏi tuổi người khác là bất lịch sự đó nhóc.”

Tae Yang bối rối gãi đầu nhưng cuối cùng vẫn nói:

“29. Và tất nhiên… Phải xảy ra chuyện đó rồi, chỉ một lần thôi.”

“Em cũng từng làm sau khi trưởng thành rồi, chuyện sinh lý bình thường thôi mà.”

Câu nói thành thật của Hae Nam khiến hai người anh chỉ biết nhìn nhau lắc đầu cười. Một lúc sau, Hae Nam chợt nảy ra một ý tưởng:

“Anh Ha Joon, hay anh thử… với đàn ông xem? Anh từng nghĩ đến chưa? Nếu con gái không được thì…”

Tae Yang lập tức quay sang nhìn Ha Joon như câu hỏi đó anh cũng muốn hỏi. Nhưng sắc mặt Ha Joon có vẻ không tốt lắm, cậu chỉ nở nụ cười nhẹ, giọng đều đều:

“Cậu cần anh lập một hồ sơ khoa tâm thần vì bệnh loạn ngôn không?”

Hae Nam cười xòa, nhanh chóng xua tay từ bỏ ý tưởng vừa đề cập. Tae Yang nghe vậy thì phụng má như thất vọng. Trong lúc cả ba đang nhàn nhã, Hae Nam bất chợt chú ý thấy một vật gì đó kì lạ được gắn bên góc bàn làm việc của Ha Joon, cậu tiện tay với tới lấy nó ra:

‘’ Anh Ha Joon, đây là gì vậy ạ?’’

Ha Joon nghe gọi thì quay sang, nhìn vật nhỏ trên tay Hae Nam.

‘’ Đây là, máy ghi âm. Cậu lấy nó từ đâu vậy?’’

‘’ Em thấy, nó được gắn dưới gầm bàn của anh, ngồi từ góc này là thấy mà.’’

Trên tay Hae Nam là một chiếc máy ghi âm siêu nhỏ, là loại dùng thẻ nhớ, không phải nghe trực tiếp. Cả ba người đều sững lại, đặc biệt là Ha Joon.

Tae Yang nheo mắt lại, huýt gió một cái:

“Không lẽ… có người mê em đến mức lắp máy ghi âm để nghe giọng em sao?”

Ha Joon không buồn phản ứng, chỉ lườm một cái như dao găm:

“Lúc này còn đùa được nữa…”

Hae Nam thì bất giác bật cười:

“Không chừng họ mê anh tới mức… chỉ muốn lưu lại mọi hành động lời nói của anh. Giọng anh Ha Joon ấm mà, em cũng muốn nghe.”

Ha Joon quay sang, ánh mắt dừng lại trên mặt cậu có gì đó không rõ:

“Cậu nói làm anh tưởng tượng ra cậu là người lắp nó đấy.”

Cả phòng im bặt trong ba giây. Hae Nam quýnh lên vội vã giải thích:

“Ơ! Không có! Chỉ là quan điểm cá nhân thôi a!”

Tae Yang lặng lẽ gật gù hùa theo:

“Coi bộ khỏi tìm thủ phạm cũng biết là ai rồi…”

“Anh Tae Yang!” 

“Anh chỉ nói vậy thôi. Chứ thật ra nếu có người lắp máy ghi âm, chắc chắn không phải để nghe giọng Ha Joon.”

“ Ủa sao anh chắc vậy?”

‘’ Anh đoán thế…có phải thám tử đâu mà biết được.’’

Ha Joon đỡ lấy trán, chán nản nhắc nhở:

“Muốn tôi gọi bảo vệ không? Có thể mời hai người ra khỏi phòng luôn đấy. Ồn quá đi mất.”

“Đùa chút cho đỡ căng mà.”

Hae Nam vẫn không hiểu sao có người lại lắp, quay sang hỏi Ha Joon:

“Anh lắp à?”

“Có ai lại đi lắp máy ghi âm trong phòng làm việc của mình không? Cậu hỏi gì hợp lý một chút đi.”

Không khí trong phòng nhanh chóng trở nên nghiêm trọng. Hae Nam siết chặt tay:

“Vậy là anh có người muốn đánh cặp thông tin gì đó của anh rồi… Mình nên đem cái này lên viện trưởng, để họ xử lý…”

“Khoan đã.” Ha Joon ngăn Hae Nam lại, trầm ngâm một hồi:

“Nếu có người đặt thiết bị ở đây, chắc chắn là có mục đích không tốt. Mà đã là phòng riêng của anh… thì chẳng phải ngẫu nhiên. Cứ giữ lại đã.”

“Anh muốn làm gì?’’

“Rồi cậu sẽ biết thôi.’’

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc