Pheromone

Chương 21: Soo A

Trước Sau

break

Sau khi phát hiện máy ghi âm, Ha Joon bắt đầu cẩn trọng hơn với những người thường xuyên lui tới xung quanh. Trong bệnh viện, cậu vốn không phải kiểu bác sĩ dễ gần, tuy được nhiều người ngưỡng mộ nhưng lại chẳng mấy ai dám chủ động bắt chuyện. Khí chất lạnh lùng, thái độ nguyên tắc và vẻ ngoài khó gần như một tấm chắn tự nhiên khiến ai cũng giữ khoảng cách vừa đủ.

Nếu xét theo thời điểm gần đây người có lý do chính đáng để ra vào phòng cậu, cũng như tiếp cận thường xuyên nhất, chỉ còn lại hai cái tên: Hae Nam và Soo A.

Hae Nam rất nhanh đã bị loại khỏi vòng nghi vấn. Cậu nhóc vừa rụt rè vừa ngay thẳng, chưa bao giờ tự tiện vào phòng riêng của ai. Dù hay theo Ha Joon để học hỏi nhưng vẫn giữ đúng mực và khoảng cách chuyên môn cần thiết, còn lại là người phát hiện ra máy ghi âm.

Chỉ còn lại Soo A.

Gần đây, cô ta như cái bóng bám riết lấy Ha Joon, rõ ràng đã bị cậu cự tuyệt không dưới một lần nhưng vẫn không biết xấu hổ mà tiếp cận. Đồng phục thực tập được cô ta bóp eo, cắt ngắn tay áo, cổ áo xẻ sâu gần như không còn là trang phục y tế đúng nghĩa. Dáng người lả lơi đi qua hành lang, vài y tá đã không kiềm được mà lườm nguýt, tặc lưỡi chán ghét.

" Bộ đồ đó đã bị cô ta sửa thành thứ gì vậy chứ? Chẳng biết là bệnh viện hay quán hát nữa.’’

Mỗi lần bước vào phòng y tá hay phòng trực ban, Soo A đều cố tình uốn éo, giọng điệu nũng nịu, như thể đang diễn một vở kịch. Ai cũng biết Ha Joon không bao giờ để mắt tới, nhưng cô ta vẫn tự tin như thể bản thân đặc biệt lắm.

Không phải ai trong bệnh viện cũng là mục tiêu của Soo A.

Dù xung quanh có nhiều bác sĩ nam trẻ tuổi, ánh mắt thi thoảng không giấu được vẻ thèm khát mỗi khi cô ta lướt qua nhưng với Soo A thì những người đó chẳng đáng để cô ta bận tâm. Cô ta không hạ thấp mình để đổi lấy vài lời tán tỉnh vô nghĩa từ mấy gã nội trú. Mục tiêu của Soo A luôn rõ ràng: chỉ nhắm vào những người có vị trí ngang tầm hoặc cao hơn Ha Joon.

Dễ thấy, cô ta không phải kiểu thực tập sinh ngây thơ vô hại. Ngược lại ả biết rõ mình có gì và cần nhắm vào ai. Vẻ ngoài chăm chút tỉ mỉ từ lớp son đỏ được tô kỹ mỗi ngày, đến bộ đồng phục bị sửa tới mức chạm ngưỡng vi phạm nội quy, đều là một phần trong kế hoạch "leo cao" được tính toán từng bước.

Những bác sĩ như Ka Min tuy miệng nói cười, mắt hau háu chỉ là công cụ để cô ta phô diễn sức hút. Đôi lúc còn dùng họ như tấm đệm để gây chú ý với người mình thật sự nhắm tới. Và người đó dĩ nhiên không ai khác ngoài Ha Joon.

“Em đang làm gì thế, Soo A?”

Giờ nghỉ trưa, Soo A đi một vòng bệnh viện tìm Ha Joon nhưng chẳng thấy bóng dáng đâu nên cô ta chỉ đành ngồi chờ trong phòng thay đồ, toan tính thời cơ tiếp cận thì bất ngờ Ka Min không rõ vô tình hay cố ý bước vào. Trong bệnh viện tấp nập khắc nghiệt, ai cũng tranh thủ chợp mắt khi có thể nên chẳng mấy ai lại lang thang không mục đích vào giờ nghỉ thế này.

Soo A dù ngán ngẩm trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn tươi rói lễ phép: “Anh Ka Min, em chỉ ngồi nghỉ một lát thôi. Anh không ngủ trưa sao?”

Cô ta thực chất đang cố đuổi khéo, nhưng Ka Min dường như không hiểu hoặc cố tình không hiểu liền mon men ngồi sát bên, tay đặt lên bàn tay cô.

“Anh Ka Min… Anh làm gì vậy?”

Nhưng cậu ta chỉ cười cợt, tay siết chặt hơn còn định kéo lên hôn. Soo A giật tay lại, chưa kịp phản ứng gì thì đã nghe lời ong ve thì thầm bên tai:

“Tay em đẹp thật đấy. Thon dài, mềm mại, lại trắng nữa… Nếu có chiếc vòng hay chiếc nhẫn xinh xinh trên đó thì chắc sẽ hoàn hảo hơn nhiều.”

Cô ta nhếch môi cười nhạt. Mấy thứ đó? Vặt vãnh. Không đủ sức quyến rũ được cô. Nhưng Ka Min, dù chẳng có danh tiếng hay chức vị cao nhưng lại là người có tiền. Để chen chân vào bệnh viện này, hắn đã nhét không ít tiền vào túi viện trưởng.

“Soo A… Anh biết em cần gì. Anh không thể cho em cái em muốn từ Ha Joon, nhưng những thứ có thể mua bằng tiền, anh đều có thể cho em. Được chứ?”

“Anh Ka Min nói thế là có ý gì?”

 Cô ta giả vờ ngây ngô, nhưng hai mắt lại sáng rỡ, rồi bất ngờ ngả người về phía trước, chống tay xuống ghế, đối mặt với hắn:

“Ý anh là… Anh thích em? Em muốn gì cũng được sao?”

“Tất cả mọi thứ, kể cả anh.”

Con mồi sa lưới, Ka Min tất nhiên sẽ chẳng bỏ qua. Thứ phải bỏ tiền ra mua, chắc chắn phải khác với hàng dạt tự dâng tới miệng. Tay hắn kéo một bên vai áo cô ta tụt xuống, cúi người ngửi lấy hương nước hoa trên cổ rồi hôn mút lên làn da trắng trẻo. Soo A cố đẩy hắn ra nhưng có vẻ là không khả thi, không gian chật hẹp trong phòng thay đồ ngày một ngột ngạt nhưng cô ta vẫn giữ được lý trí hơn hắn.

“Anh à~ Ở đây không được đâu. Nhỡ ai tới thì…”

Hắn khựng lại, hơi thở gấp gáp như thể con thú thấy mồi. Hắn cũng cần công việc này.

“Vậy… thuê phòng? Khách sạn gần bệnh viện cũng nhiều.”

“Thuê phòng không kịp đâu, chiều em còn thực tập, trễ là bị trừ điểm đó~”

Cô ta chu môi, mắt đảo như đang tiếc nuối. Ka Min vò đầu bứt tai vài lần suy nghĩ, rồi cười khi nhận ra điều gì đấy:

 “Đi theo anh, anh biết chỗ ít người qua lại.”

“Anh Ka Min vội vậy sao...”

Ka Min cẩn thận đi trước tránh tai mắt trong bệnh viện còn cô ta lẽo đẽo đi sau chỉnh lại bộ dạng xộc xệch của bản thân, tất nhiên cũng có vài bệnh nhân nhận thấy nhưng đâu phải chuyện của họ.

Trong căn phòng hồ sơ cũ sau bệnh viện, Ka Min không chần chừ mà đặt cô ta lên bàn, tay vuốt ve đùi trơn mịn rồi men lên cao hơn, môi thì liên tục hôn mút từ cổ xuống ngực. Cô ta cứ nằm im để hắn mặc sức tung hoành, bản thân chỉ buông ra những tiếng rên nho nhỏ như xoa dịu bản năng thú tính của hắn. Có điều giọng điệu của cô ta chua chát và lạc điệu đến mức khiến hắn bực mình mà ép cô phải im miệng.

Căn phòng tối chật hẹp ấy, chẳng biết từ lúc nào đã đầy những âm thanh nhục dục đan xen hổn hển của hai kẻ vừa khát khao vừa sợ hãi.

Chỉ có điều, họ không hề hay biết… đằng sau chồng hồ sơ cao ngất đã có một đôi mắt chứng kiến tất cả. Người đó vội vã đưa điện thoại lên ghi lại toàn bộ cảnh tượng dơ bẩn ấy.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc