Pheromone

Chương 22: Bình yên trước bão tố

Trước Sau

break

Thời gian gần đây, Soo A thường xuyên xuất hiện ở bệnh viện với quần áo hàng hiệu, túi xách đắt tiền. Nhìn vẻ ngoài bóng bẩy ấy, người không biết còn tưởng cô là giám đốc bệnh viện chứ chẳng phải sinh viên thực tập. Mối quan hệ giữa cô và bác sĩ nội trú Ka Min cũng khiến người ta bàn tán không ít về sinh viên và bác sĩ, đúng chuẩn một mối tình chốn bệnh viện.

Nhưng với Soo A, mọi chuyện lại chẳng đi theo kế hoạch. Cô không cần tin đồn với Ka Min. Người cô nhắm đến là Ha Joon. Vấn đề là sắp gần hết kỳ thực tập rồi mà Ha Joon vẫn chưa một lần nhìn cô quá vài giây. Cô ả bắt đầu sốt ruột. Mọi thứ đang lệch hướng và Soo A hiểu đã đến lúc ra đòn cuối cùng.

Trong khi Soo A bận tìm cách gây dựng scandal, người cô khao khát lại đang vùi mình trong một guồng quay khắc nghiệt khác. Gần đây ngoài thời gian làm việc ở bệnh viện thì Ha Joon lại theo ba đi làm nhiệm vụ. Sức khỏe lẫn tinh thần đều bị vắt kiệt đến cực hạn, sáng ra thì phải phẫu thuật cùng chỉ bảo thực tập sinh, tối lại phải di chuyển đường dài đi thực hiện nhiệm vụ khẩn. Ở bệnh viện, mỗi khi làm xong việc là cậu lại dùng hầu hết thời gian rảnh để ngủ, gương mặt cũng phờ phạc đi mấy phần, nếu không có việc khẩn cấp thì bác sĩ lẫn y tá ở bệnh viện ai cũng ngại đụng phải vì nếu làm phiền lúc này cậu sẽ cực kỳ khó tính.  

Những người quen như Tae Yang hay cậu thực tập sinh Hae Nam cũng chẳng có chút thời gian nào gặp cậu ngoài giờ làm, cứ khi nào hoàn thành xong việc là Ha Joon lại biệt tăm biệt tích, trốn vào phòng của mình để ngủ mà chẳng để tâm tới những người xung quanh.

Buổi trưa hè ở Seoul có chút oi bức, Hae Nam sau khi hết ca học thì ra ngoài khuôn viên bệnh viện ngồi hóng gió, xung quanh khuôn viên có những chỗ có mái che, thường để cho người nhà bệnh nhân hoặc bác sĩ ngồi nghỉ ngơi. Bầu trời xanh trong cùng ánh nắng chói chang chiếu xuống khoảng sân rộng dừng lại dưới vạch kẻ dưới chân Hae Nam. Cậu ngước lên thì thấy anh Tae Yang vừa từ cổng đi vào, liền kéo lại ngồi cùng. Mối quan hệ của ba người sớm đã tốt hơn một chút, anh Tae Yang hướng ngoại nên khi thấy Hae Nam luôn bám theo Ha Joon nên cũng làm thân, Hae Nam khi không gặp được Ha Joon cũng đi theo Tae Yang để học hỏi. 

‘’ Trời nóng quá ha anh.’’

Hae Nam đã sớm cởi bỏ chiếc áo thực tập chỉ mặc mình chiếc áo phông nhưng sức nóng vẫn làm lưng cậu ướt một mảng.

‘’Hết ca rồi sao không về nhà? Ở lại làm gì rồi kêu nóng vậy. Muốn ở bệnh viện thì vào trong không phải tốt hơn à?’’

Hae Nam dù mồ hôi trên trán đã lăn thành giọt nhưng vẫn tươi cười trả lời:

‘’Không khí ngoài khuôn viên vẫn tốt hơn chứ ạ. Trong bệnh viện tuy mát mẻ nhưng lại ngột ngạt áp lực khó tả lắm, quay đi quay lại toàn những bộ mặt mệt mỏi của bác sĩ cùng người nhà bệnh nhân, năng lượng kém vậy em không chịu được…’’

Tae Yang phẩy tay qua lại cho mát, gật gù tán thành.

‘’Cậu giống anh lúc mới vào nghề. Lên bác sĩ chính thức mới thực sự trải nghiệm hết tất cả áp lực. Muốn làm một bác sĩ thì thứ cần thiết nhất là sự yêu nghề, một tâm lý vững vàng để phản ứng với mọi hoàn cảnh. Có nhiều lúc có vài bác sĩ sẽ trở nên nóng tính như Ha Joon vậy.’’

"Anh Ha Joon ấy ạ? Anh ấy nóng tính ư?’’ Hae Nam ngạc nhiên nghiêng đầu hỏi.

Tae Yang gật đầu, gương mặt cũng bất ngờ trước phản ứng của cậu.

" Em chưa thấy Ha Joon nổi giận bao giờ à? Hoặc có lẽ em tiếp xúc chưa đủ lâu để thấy được…’’

Hae Nam ngồi ngẫm nghĩ một hồi.

" Anh Ha Joon, từng nổi giận với một bệnh nhân có hành động không chuẩn mực, em nghĩ đó là phòng vệ chính đáng thôi, không nói lên được anh ấy là người nóng tính.’’

‘’ Chứ em nghĩ tại sao mọi người trong bệnh viện lại ít tiếp xúc với cậu ấy? Chỉ bởi cậu ấy lãnh đạm khó gần thôi à?’’

‘’ Hai tính cách trái ngược như vậy…’’

Tae Yang cười cười, lấy điện thoại từ trong túi ra tìm thứ gì đó, tìm xong thì đưa cho cậu một tấm hình.

‘’ Thấy người dán băng cá nhân đầy mặt đây không? Đó là Ha Joon đấy.’’

Tấm hình đó là hình Ha Joon chụp lúc giã ngoại năm nhất đại học, mặt mũi chỗ nào cũng bầm, giống như vừa trải qua một trận đánh nhau phân thắng bại khốc liệt.

‘’ Đây là anh Ha Joon ư? Sao lại bầm dập vậy chứ.’’

Mắt Tae Yang vẫn chăm chú vào bức hình, trả lời:

‘’ Lúc này Ha Joon học năm nhất, học vượt cấp nên cơ thể vẫn chưa phát triển hoàn toàn, nhỏ bé hơn so với những người cùng khóa nên thường xuyên bị bắt nạt. Một hai lần đầu thì cậu ấy để mặc nhưng tới lần thứ ba thì cậu ấy đã đánh nhau một trận với tụi nó, nếu lúc đó anh không can thì chắc tụi kia đã chết rồi ấy. Tấm này Ha Joon là còn lành lặn chứ tụi gây sự vẫn đang nằm viện không đi ngoại khóa được. Lớn dần cậu ấy mới học cách điềm tĩnh một chút.’’

‘’Tới nỗi vậy cơ ạ? Nhưng suy cho cùng thì cũng là giọt nước tràn ly thôi.’’

Hae Nam gần như quên đi cái nóng vừa rồi, bắt đầu hứng thú với câu chuyện anh Tae Yang kể. Tae Yang thì càng kể càng hăng say, còn là đang kể về người anh thích nên câu chuyện không có ý dừng lại.

‘’Năm đầu tiên Ha Joon nhập học đã là một nhân vật vượt trội trong trường vì là học sinh học vượt cấp, là sinh viên trẻ nhất của trường y. Ngoài thành tích học tập đáng chú ý thì vẻ ngoài nổi trội cũng là một điểm mạnh của Ha Joon, vừa học giỏi vừa đẹp trai ai lại không mê. Mà em biết rồi đấy, cậu ấy có để tâm tới mấy thứ đấy đâu. Anh cũng là một người bị chú ý bởi sức hút của cậu ấy, phải mất hơn một năm trời anh bám theo để kết bạn làm quen, dành nhiều thời gian nhưng cậu ấy không khác gì mấy nhân vật nổi tiếng, lạnh lùng khó gần khó tiếp cận, không ít lần đã thẳng thừng đuổi anh đi…’’ Tae Yang thở dài ngẩng đầu nhớ lại: "Mãi sau đấy anh mới làm bạn được, nếu coi đó là thành tích thì anh là người bạn duy nhất của Ha Joon trong suốt những năm học đại học đấy. Quen tới nay chắc cũng hơn 6 năm, có lẽ có được lòng tin của cậu ấy, xét một cách khách quan thì cậu ấy là một người trong nóng ngoài lạnh, có lúc yếu đuối nhưng toàn dấu đi một mình, toàn gồng mình lên gánh những thứ nặng nề, bị cái là không nhận ra được sự quan tâm hay tình cảm của người khác dành cho cậu ấy.’’

Cằm tì lên mặt bàn đá mát lạnh, Hae Nam nhìn chăm chú vào gương mặt say mê kể chuyện của Tae Yang, cậu như hiểu ra gì đó liền nhếch môi cười.

‘’ Anh Tae Yang, anh thích anh Ha Joon đúng không?’’

Tae Yang khựng lại trước câu hỏi của Hae Nam nhưng cũng nhanh chóng trả lời:

‘’ Tất nhiên là có rồi, quen nhau bao lâu chẳng lẽ lại ghét cậu ấy chứ. Là anh em thân thiết đó.’’

‘’ Anh biết em đang hỏi ý gì mà. Em đoán được nó từ cử chỉ lời nói của anh rồi, ánh mắt anh khi nhìn ảnh anh Ha Joon, những chuyện của anh ấy anh cũng nhớ chi tiết. Em không ghét bỏ đâu, em cũng thuộc kiểu đó mà…’’

Hai người im lặng một khoảng, thằng nhóc Hae Nam này cũng quá thật thà đi, chuyện gì cũng dám nói chẳng sợ gì cả.

‘’ Ừ, là loại tình cảm đó. Em đừng nói cho Ha Joon biết nhé.’’

‘’ Đã bao lâu rồi, hai người cũng thân thiết hiểu nhau như vậy, chẳng lẽ anh ấy lại không nhận ra. Anh phải nói cho anh ấy biết chứ.’’

Tae Yang tặc lưỡi cười cho qua:

‘’ Anh nói rồi, cậu ấy chẳng nhận ra tình cảm của người khác, anh cũng chưa thật sự hiểu hết về cậu ấy. Ít ra không nói thì vẫn có thể làm bạn, đứng sau bảo vệ cậu ấy là tốt rồi.’’

Ánh mắt anh khi nói câu đó vừa dịu dàng vừa xa xăm, như thể đã tự khắc ghi vào lòng một lựa chọn không thể thay đổi. Hae Nam thấy không khí trầm xuống thì không muốn đi sâu nữa, liền thay đổi chủ đề:

‘’ À ừm… Hết tuần này sẽ hết kỳ thực tập của em. Em sẽ trở lại trường, kì sau nếu có thực tập thì em cũng không chắc sẽ trở lại đây, có thể sẽ sang các chi nhánh khác trong thành phố nên không gặp được mấy anh. Anh cho em số liên lạc được không?’’

‘’ Đúng rồi nhỉ, còn một tuần nữa thôi. Nhà em ở trong thành phố đúng không? Lưu số anh rồi lúc nào anh với Ha Joon rảnh thì gọi em đi chơi.’’

Tae Yang đưa máy cho cậu để hai người kết bạn.

‘’ Không định xin số anh sao?’’

Từ sau lưng hai người phát ra giọng nói, Tae Yang giật thót mình quay người lại.

‘’ Ha Joon, em đứng đây từ bao giờ vậy?’’

Bốn mắt nhìn nhau, Tae Yang sợ cậu nghe được gì rồi nhưng Ha Joon lại có vẻ không hiểu chuyện gì như bình thường ngồi xuống bên cạnh.

‘’ Quan trọng sao? Hai người nói xấu em à?’’

‘’ Nào có, chỉ là lúc nãy anh thấy em đang ngủ, giờ lại xuất hiện ở đây nên hơi bất ngờ…’’ 

‘’ Trong phòng ngột ngạt quá nên em ra đây hít thở thôi, ngủ nhiều nhức đầu lắm.’

Tae Yang với Hae Nam nhìn nhau, cả hai người đều thở phào vì Ha Joon không nghe được gì, Hae Nam hỏi thầm:

‘’ Anh ấy luôn xuất hiện không có tiếng động như vậy sao anh?’’

Tae Yang đáp nhỏ, giọng bất lực: “Ừ. Làm quen đi…”

Ha Joon nhìn hai người cứ thầm thì to nhỏ thì khó hiểu nhưng cũng không để tâm. Hae Nam khi dần bình tĩnh lại thì cũng nhớ lại câu lúc nãy Ha Joon nói.

‘’ Anh có thể cho em số của anh sao? Thật ạ?’’

‘’ Cậu hay đặt câu hỏi nhỉ? Nghe rồi mà thích hỏi lại, đưa điện thoại đây…’’

Không khí giữa ba người thực sự yên bình, khiến Ha Joon cảm thấy một loại an toàn hiếm hoi mà cậu chưa từng nhận ra mình vẫn còn khao khát.

Bầu trời mùa hè trải rộng một màu xanh biếc. Cả ba ngẩng đầu nhìn những đám mây lững lờ trôi ngang qua, gió nhẹ thổi qua hàng ghế đá bên hành lang bệnh viện. Về chiều, ánh nắng cũng dịu lại, không còn gắt gỏng làm chói mắt những ai muốn ngắm nhìn nó. Hae Nam khẽ nheo mắt, để gió lùa vào cổ áo phông, cảm giác mát mẻ lùa qua làn tóc vừa nãy còn chút ẩm.

“Trời hôm nay đẹp thật đấy,” Hae Nam mỉm cười, khẽ nói, “Xanh trong, nắng dịu, gió cũng mát nữa…”

Ha Joon cũng ngẩng đầu nhìn theo, nhưng ánh mắt cậu không giống Hae Nam. Từ mười lăm năm trước, thế giới trong mắt Ha Joon dường như không còn màu sắc. Bầu trời dù có đổi bao mùa, với cậu vẫn chỉ là một khoảng không rộng lớn, trống rỗng đến tê dại.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc